Chương trước
Chương sau



Mộ Vân Khung đứng ở trên đài cao, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Tuấn, nói: “Thầy của cậu là ai?”



Hiện tại ông ta có chút không nắm chắc Đường Tuấn. Có được thực lực như vậy thì sẽ không thể nào chỉ là một học trò vô danh tiểu tốt, phía sau anh rất có khả năng là một thế lực lớn. Ông ta lo sợ nhà họ Mộ sẽ bỏ lỡ một người rể tốt.



Đường Tuấn nói: “Không thể nói ra.”





Mộ Vân Khung nhíu chặt mày, ông ta lo lắng Đường Tuấn rất có thể là học trò nhà quan của vị thống lĩnh đội Hắc Hổ.



Phá Cửu Tiêu trầm giọng nói: “Tôi chưa bao giờ nghe qua vị thống lĩnh đó thu nhận một học trò như vậy .”



Giang Ngư Bạch cũng lắc đầu, nói: “Anh ta chắc chắn không phải là người của Cổ Linh Vương.”







Những câu nói này khiến Mộ Vân Khung bình tĩnh trở lại.



Ông ta nhớ trong những Thần Tử, Thánh Nữ kiệt xuất của ngân hà trung ương không có nhân vật nào tên là Dược Đường. Cho dù thật sự xuất thân từ môn phái lớn hoặc dòng họ lớn, Mộ Vân Khung cũng không sợ. Luật vua thua lệ làng, ở thế giới Cổ Linh thì phải thuận theo Cổ Linh Vương.



“Còn ai muốn lên đài thách đấu không?” Mộ Vân Khung không nghĩ nhiều, cất cao giọng nói.



Không có ai đáp lại, rất nhiều người nhìn về phía Giang Ngư Bạch. Dù sao anh ta cũng là học trò dưới trướng của bác sĩ Tề Tinh. Tục truyền, tuyệt chiêu số một của anh ta chính là dùng tinh quang làm vật dẫn, từ đó có thể cứu người nhưng cũng có thể giết người. Trong những người ở đây, có lẽ chỉ có anh mới có thể đấu cùng với Đường Tuấn .



Đối mặt với cái nhìn chăm chú của mọi người, Giang Ngư Bạch thản nhiên cười nói: “Tôi không đánh nhau với kẻ cục mịch.”



Đám người lại chấn động một lần nữa. Mặc dù Giang Ngư Bạch nói rất nhẹ nhàng nhưng điều này cũng thể hiện được, đối với việc thi đấu cùng Đường Tuấn, anh ta cũng cảm thấy không nắm chắc được phần thắng trong tay.



Mộ Vân Khung thầm than trong lòng, nói với Đường Tuấn: “Cậu có một danh ngạch. Hiện tại có thể xuống đài.”



Đường Tuấn đi xuống lôi đài.



Ngay lập tức, tâm trạng của mọi người cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Nếu Đường Tuấn vẫn ở trên lôi đài, vậy thì còn có ai dám lên.



Sau đó liên tục có người lên đài. Chỉ cần kiên trì đến lúc không còn người dám lên đài khiêu chiến thì đều có được danh ngạch.



Phá Cửu Tiêu lại lên đài một lần nữa, cuối cùng lấy được một danh ngạch. Mỗi người Giang Ngư Bạch, Ngô Tiềm cũng lấy được một chiếc.







Nhà họ Mộ, nơi ở của Mộ Thanh.







Người hầu gái vội vội vàng vàng chạy vào, nói: “Cô chủ, Dược Đường thắng.”







Mộ Thanh im lặng một lát rồi chậm rãi nói: “Điều đấy là dĩ nhiên.”







Trong đầu cô ấy chợt hiện lên dáng vẻ thiên kiêu tranh hùng của Đường Tuấn ở đại hội Vạn Tiên cùng với vạn tộc. Đến Thần Tử Hổ tộc anh còn dám giết, thì mấy tên nhỏ bé của thế giới Cổ Linh sao có thể chống đỡ được anh.







Người hầu gái hơi giật mình, nói: “Cô chủ, cô không thấy bất ngờ sao?”







Mộ Thanh nói: “Anh ấy thua tôi mới cảm thấy bất ngờ.”







Cô ấy đứng dậy, đi ra phía ngoài, nói: “Chúng ta cũng đi xem một chút.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.