Chương trước
Chương sau
Gần một trăm người dự thi đồng thời nhìn về phía Đường Tuấn. Có người bày ra dáng vẻ xem kịch hay, có người ra vẻ thương hại, cũng có người cười lạnh lùng.



“Tên này xong rồi.” Mọi người đều có chung một suy nghĩ.



Khoảng thời gian gần đây, Phá Cửu Tiêu khiêu chiến ở khắp nơi nhưng không ai có thể chống đỡ được mười chiêu của anh ta. Với uy danh như vậy, cho nên không có một ai xem trọng Đường Tuấn.



Phá Cửu Tiêu nghiêng đầu, giọng điệu vô cùng khiêu khích, nói: “Tên nhãi, anh không dám sao? Lúc trước anh còn dám hô to gọi nhỏ với ông đây. Hôm nay nếu không dạy anh biết thế nào là cụp đuôi làm người, tên Phá Cửu Tiêu tôi sẽ viết ngược.”





Thú nhỏ A Bảo đã không nghe nổi nữa, che mặt chó lại rồi nói: “Nhóc Đường, tôi cảm thấy cậu đừng nên đánh chết cậu ta. Tên nhãi này quá ngông cuồng, cứ nhường cơ hội này cho người khác đi.”



Tu vi của Phá Cửu Tiêu chẳng qua cũng chỉ là Động Hư Cảnh hậu kỳ, mà Đường Tuấn đã đạt tới cảnh giới Thần Quân sơ kỳ, thậm chí còn có thể đánh bại cảnh giới Thần Quân hậu kỳ. Chênh lệch tu vi giữa hai người tựa như người trên trời, kẻ dưới đất.







Thú nhỏ A Bảo cũng cố ý không hạ thấp giọng, cho nên Phá Cửu Tiêu và những người khác đều nghe thấy được.



Phá Cửu Tiêu cười lạnh lùng, nói: “Hay cho một con yêu khuyển! Tên ngốc kia, nếu như anh không dám đi lên, tôi có thể cho phép anh mang theo con chó này cùng nhau lên! Để xem các người có thể chống đỡ qua mười chiêu của tôi hay không. Nếu anh vẫn cảm thấy như vậy không được, vậy thì tôi lại nhường anh, tôi sẽ chỉ dùng một tay!”



Thú nhỏ A Bảo nghe thấy thế, mắt chó trợn ngược, nói: “Nhóc Đường, thằng nhãi này quá kiêu ngạo. Nếu cậu vẫn không chịu ra tay, tôi sẽ không nhịn được mà muốn cắn chết cậu ta mất.”



Lực chiến đấu của thú nhỏ A Bảo hiện giờ chính là cấp Thần Quân, số Thần Quân bị nó cắn chết trong một trận chiến bảo vệ Trái Đất cũng đạt tới hai con số. Vậy mà bây giờ lại bị một tên mới ở cảnh giới Động Hư nho nhỏ khinh thường, nó thật sự rất tức giận.



Nhưng ai biết Phá Cửu Tiêu lại lên tiếng một lần nữa: “Một con chó mà thôi. Cho dù là một trăm con, tôi cũng chỉ cần thổi một hơi là có thể giết chết.”



Ngông cuồng! Ngang ngược!



Giờ khắc này, tất cả mọi người ở đây đều dùng hai từ này để đánh giá Phá Cửu Tiêu.



Có điều, Phá Cửu Tiêu quả thật có tư cách. Lực chiến đấu của anh ta rất mạnh, ở trong đám người trẻ tuổi cùng thời có rất ít người là đối thủ của anh ta.



“Nhóc Đường.” Cổ họng A Bảo hô ra mấy chữ, hiển nhiên đã nhẫn nhịn tới cực hạn.



Đúng lúc này, một trận gió thổi qua.



Bốp.





Mọi người nghe thấy một âm thanh thanh thúy vang lên.







Phá Cửu Tiêu liên tiếp lui về phía sau mấy bước, một tay che mặt, trong mắt bộc phát ra lửa giận.







Đường Tuấn đứng ở trên lôi đài, chậm rãi thu tay lại, nói: “Nói chuyện quá ngông cuồng. Nên đánh.”







Mọi người phía dưới đều sững sờ tại chỗ, không thể tin được mà nhìn hai người đang ở trên lôi đài. Phá Cửu Tiêu vậy mà bị người ta đánh cho một cái bạt tai.







“Anh!”







Phá Cửu Tiêu buông tay ra, dấu bàn tay in trên mặt có thể thấy được rõ ràng.







“Anh cái gì! Không phải là muốn đánh với tôi sao? Đến đi!”




Lúc Đường Tuấn nói thì đem một tay giấu đi, có vẻ như cũng muốn chỉ dùng một tay thi đấu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.