Nhưng khí tức từ trên người cô bé tản ra lại làm cho người ta không dám xem thường, cô bé cũng là một người thức tỉnh.
Hoang Kỳ Nhất trợn mắt nhìn: “Các ông!”
Đây đúng như tự vẽ vào mặt mình.
Anh ta bày ra tư thế vương giả, nhưng khi ở chỗ này, ní không đáng một xu.
Hoang Nam Sơn nhìn chằm chằm Hoang Tàn Phong, thở dài, nói: “Gọi Anh Đường ra đây, chúng tôi muốn nói chuyện với anh ta một chút.”
Hoang Tàn Phong lạnh lùng nói: “Anh Đường không có gì để nói chuyện với các ông.”
Hoang Nam Sơn trầm giọng nói: “Hoang Tàn Phong, ông đừng quá đáng, cá chết lưới rách đều không hề tốt đối với anh và tôi.”
“Ông muốn nói chuyện gì với tôi?”
Ngay khi Hoang Tàn Phong chuẩn bị từ chối lần nữa, Đường Tuấn từ trong phòng đi ra.
Hoang Dược Phi đỡ anh, chậm rãi từ trong phòng đi ra.
Lúc này, sắc mặt Đường Tuấn vô cùng tái nhợt, không có khí sắc.
Liên tục thức tỉnh tinh thần lực cho bao nhiêu tộc nhân của Đệ Cửu Mạch như vậy đúng là một gánh nặng rất lớn đối với anh.
“Anh chính là Anh Đường?”
Nhìn thấy bộ dáng này của Đường Tuấn, ánh mắt Hoang Nam Sơn thay đổi.
Đi cùng Đường Tuấn, còn có đám người Hoang Vô Dục. Sắc mặt của mấy người họ đều rất khó coi. Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3347804/chuong-3044.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.