Đường Thanh Dương và Diêm Quân Ngư thấy một cảnh như vậy, khuôn mặt vốn đã chẳng có tí máu lại tái nhợt thêm lần thứ hai, gần như không cách nào đứng vững được nữa, trong mắt lộ ra sự tuyệt vọng.
Người này đã mạnh mẽ đến như vậy, có thể chống chọi với cả lão tổ, nực cười là bọn họ vừa rồi còn muốn ra tay với anh ta.
Lúc này Hải Tây Sơn và Diêm Hồng cũng không cách nào giữ vững bình tĩnh nữa, trong đôi mắt già nua thể hiện ra sự kinh hãi.
Hải Tây Sơn nói: "Ông có thể cảm ứng được không?"
Diêm Hồng gật đầu rồi nói: "Là Thần Văn!"
Hải Tây Sơn nói: "Tên nhóc này vậy mà có thể lấy được chí bảo Thần Văn từ Tiên Cung ra, thảo nào lại mạnh như vậy. Lão Đường nói không chừng sẽ lật thuyền trong mương mất."
Diêm Hồng nói khẽ: "Thần Văn ở trong tay cậu ta đúng là phí của trời, rơi vào tay Tam đại gia chúng ta mới có thể vận dụng được hết công hiệu của nó."
Hải Tây sơn nói: "Đừng vội. Tên nhóc kia không trốn thoát được đâu. Cậu ta lấy được Tiên Cung, lần này thừa dịp chúng ta làm vỏ bọc, bảo vật trong Tiên Cung đều sẽ là của chúng ta."
Ánh mắt của Diêm Hồng ngừng lại, bất kể cái giá phải trả có lớn đến đâu thì bọn họ cũng sẽ không để Đường Tuấn rời đi.
Trong lúc hai người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3347603/chuong-2843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.