Đường Tuấn nói với Quân Thế Minh: "Tôi xin nhận lòng tốt của ông Quân, nhưng tôi không có ý định sẽ thỏa hiệp với nhà họ Vương. Đúng sai tôi đã không muốn truy cứu rồi, nhưng nhà họ Vương còn chưa đủ tư cách để tôi đi cúi đầu tạ tội đâu."
Tu vi của anh tuy rằng chỉ khôi phục được đến Hợp Thể Cảnh Sơ Kỳ nhưng tinh thần lực đã hồi phục cũng được xấp xỉ rồi.
Vương Phàm chỉ là một Sơ Kỳ của Động Hư Cảnh, nếu thật sự ra tay thì tuy rằng Đường Tuấn không thắng nổi đối phương, nhưng ít ra cũng không uổng phí.
Sắc mặt Quân Thế Minh khẽ thay đổi, nói: "Chẳng lẽ cậu muốn kiên quyết chống đối nhà họ Vương sao?"
Đường Tuấn cười nói: "Không phải tôi kiên quyết muốn chống lại nhà họ Vương, mà là nhà họ Vương sẽ ra tay với tôi. Chuyện của Vương Thao qua cũng đã qua rồi, nhưng nếu nhà họ Vương muốn truy cứu thì tôi đây xin tiếp tới cùng."
"Tên điên! Cậu đúng là điên thật rồi!"
Quân Nhu nhìn Đường Tuấn, cười khẩy rồi nói: "Cậu biết mình đang nói cái gì không, muốn dựa vào sức của bản thân kiên quyết chống lại nhà Vương à, sao mà nực cười thế? Chuyện trong nhà họ Quân tôi mấy nghìn năm nay cũng không dám nói những lời như vậy, thật không biết cho cậu cái lá gan đó."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]