Đáng tiếc hiện tại đã quá muộn, vừa rồi ông ta đối đãi với hạc nhỏ như vậy, con hạc mẹ này có thể tha cho ông ta mới là lạ.
Ông ta chỉ có thể hô với đám người Thác Bạt Tuyết Tình phía sau: “Tuyết Tình, các người mau đi! Kiếm Giáp, ông mang theo Thập Nhị Kiếm Vệ bảo hộ đại tiểu thư rời đi, tôi ngăn nó lại một lát, các người mau chạy đi!”
Ông vừa nói xong.
Phốc viu.
Cái miệng hạc dài nhọn tựa như cây thương xuyên qua đầu vai Thác Bạt Hồng, kéo theo một dòng máu.
“Chú Hồng!”
Thác Bạt Tuyết Tình hô to.
Cô ta muốn xông lên phía trước, lại bị đám người Kiếm Giáp bắt được: “Đại tiểu thư, chúng ta mau đi thôi, đừng phụ một phen khổ tâm của trưởng lão Hồng.”
Thác Bạt Tuyết Tình chảy ra nước mắt, gắt gao cắn môi, phun ra một chữ: “Đi.”
Đang lúc bọn họ chuẩn bị liều chết phá vòng vây đi ra ngoài, một người hướng Cửu Viêm Hỏa Hạc đi tới.
Mấy người Thác Bạt Tuyết Tình vừa vặn nhìn thấy một màn này.
“Thằng nhóc thôn Thạch kia, anh muốn chết sao? Nhanh lên, tôi sẽ đưa anh ra ngoài.”
Quỷ khiến thần sai, Thác Bạt Tuyết Tình hô một câu.
Đường Tuấn dừng bước, nhìn thoáng qua cô ta, nói: “Không cần. Nó không phải là đối thủ của tôi.”
Một câu nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3347377/chuong-2617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.