Sắc mặt Tần Thiên cực kỳ thờ ơ nhìn Thiên Tà Tử giống như nhìn chó chết dở sống dở chết dở nói: “Cậu cho rằng tôi cũng là đồ phế vật như cậu vậy sao?”
Thiên Tà Tử không dám nói thêm một lời nào nữa.
Người phụ nữ trưởng thành bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Thiên Tà Tử, thực lực của cậu là kẻm cỏi nhất trong mấy người chúng tôi. Xem ra ánh mắt của cậu cũng chả có gì đặc biệt đâu. Cũng chỉ là một vị đại trưởng lão của Độc Cô Cung thôi, đến lúc đó giao lại cho tôi là được rồi, không cần phải làm phiền đến Tần Thiên đâu.”
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Như vậy còn tạm được, nếu không phải tên Thần Kiếm Thu kia đột nhiên biến mất, khiến tôi không tìm thấy anh ta để so tu vi thì tôi cũng lười đến núi Vạn Thần này với các cậu.”
Người phụ nữ trưởng thành kia cười nói: “Đó là đương nhiên rồi, chỉ có cao thủ ở cấp bậc Thánh Tử như THần Kiếm Thu mới có đủ tư cách so sánh với Tần Thiên người thôi.”
Tần Thiên khẽ cau mày, nói: “Mau xử lý chuyện ở núi Vạn Thần đi, tôi còn phải đi ra ngoài tìm Thần Kiếm Thu để so tài nữa.”
Ở truyền thừa chi địa của Đại Diễn Các.
Đường Tuấn và đám người của Thu Linh đứng canh ở bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi, đã hai ngày kể từ khi Thái Hạo đi vào truyền thừa chi địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3347290/chuong-2530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.