Anh ta còn căn dặn người hầu của mình: "Mọi người không được phép lại gần đây, dù cô Mộ Thanh có gọi rách cổ cũng không được vào. Ai dám làm hư việc tốt của cậu Dược, đừng trách ta đây không khách khí.”
Người hầu vội vàng gật đầu.
Trước khi Ly Thanh Trần chuẩn bị rời khỏi sân, anh ta còn lại quay đầu lại, đặt tay lên ngực, nặng nề siết chặt rồi nói: “Anh Dược, cố gắng lên nhé.”
Ly Thanh Trần sau khi nói xong, thì cùng với đám người hầu rời đi.
Đường Tuấn không khỏi cảm thấy cạn lời với Ly Thanh Trần. Nhưng mà, anh cũng không thấy chán ghét Ly Thanh Trần như vậy, anh còn lo lắng Ly Thanh Trần sau khi thắng cuộc thi lớn sẽ trở nên kiêu ngạo, hiện tại xem ra cũng không tệ.
Không lâu sau khi đám người Ly Thanh Trần đi khỏi. Mộ Thanh mặc một cái áo choàng màu xanh lá cây, bước vào sân. Cô vẫn che voan mỏng, dáng người mảnh mai, nhẹ nhàng lướt qua, tựa như tiên nữ trong tranh.
“Anh Dược.” Mộ Thanh đi tới gần Đường Tuấn, nhẹ giọng nói.
Ánh mắt cô đảo quanh, tựa như một hồ nước.
Đường Tuấn nói: “Cô Mộ Thanh.”
Mộ Thanh nói: “Anh Dược, tôi sắp phải rời khỏi thành phố Chu Tước.”
Giọng nói của cô ấy hơi dừng lại, cô ấy nhìn Đường Tuấn không dời mắt, giống như muốn bắt lấy thứ gì đó. Khi nhìn thấy ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3347139/chuong-2379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.