Thì ra từ lúc bắt đầu, trận thi hương này đã không có ý nghĩa gì, người thắng sớm đã được âm thầm quyết định. Sự tranh đoạt của bọn họ trong mắt Ly Thanh Kiếm chỉ sợ cũng là một trò chơi.
Trong cung điện ngoài bí cảnh cũng trở nên yên lặng.
Thần Đế thở dài nói: “Ta biết như vậy không công bằng, nhưng ta là vì tốt cho các con.”
Không ai nói chuyện.
Sắc mặt mấy vị hoàng tử đám Ly Thanh Viễn đã bị loại ra khỏi ván cờ phía dưới trở nên khó coi, bọn họ nắm chặt nắm đấm.
Trong lòng anh ta rất đắc ý, trước nay chưa từng đắc ý như vậy.
Anh ta cười nhạt nói: “Nếu không ai nói chuyện, vậy hỏa linh quả Chu Tước chính là của tôi rồi. Các anh đợi lát nữa tự mình giao lệnh bài ra rồi sau đó đi đi. Làm Thần Đế đời kế tiếp, tôi cần phải ở đây nhận truyền thừa.”
Lúc anh ta nói chuyện, giọng điệu như kiểu ra lệnh, dường như anh ta đã là Thần Đế rồi vậy.
Tay anh ta vồ lấy, hỏa linh quả Chu Tước lập tức bay về phía anh ta.
Trên trời dưới đất, tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn, ngay cả Ly Thanh Quang dưới đại điện cũng thờ ơ không động lòng, vẻ mặt tuyệt vọng.
Nhìn vẻ mặt của mọi người, vẻ mặt Ly Thanh Kiếm càng cao cao tại thượng hơn, có loại vui vẻ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3347125/chuong-2365.html