Chương trước
Chương sau
Kể từ khi Đường Tuấn giúp anh ta kích hoạt huyết mạch Chu Tước Thần Thể, địa vị của Đường Tuấn trong lòng Ly Thanh Trần càng thêm vững chắc, thậm chí có chút kính sợ. Nên biết trong lịch sử của các y sĩ ở Chu Tước hoàng triều, chuyện như vậy chưa từng xảy ra.



Đường Tuấn mỉm cười, tự nhiên sẽ không để tâm đến những lời của Ly Thanh Thu.



Nhìn thấy anh trai mình đối xử với Đường Tuấn như vậy, Ly Thanh Thu cảm thấy có chút bất mãn, thầm nói: "Thập tam ca cũng quá khách sáo rồi. Dù có mạnh mẽ đến đâu, anh ta vẫn không phải là thuộc hạ của hoàng triều ta, là thuộc hạ của thập tam ca, cần nên phải cẩn thận không phải sao?"



Nhưng cô ta không trực diện nói ra những lời này, tránh để Ly Thanh Trần sau này sẽ lại trách móc cô ta.





“Thập tam ca, tối nay em cũng đến dự tiệc của thất ca, đúng lúc chúng ta cùng đi đi.” Ly Thanh Thu nắm lấy tay Ly Thanh Trần, mỉm cười nói.



Ly Thanh Trần chỉ còn cách đồng ý.



Lúc này, tại một biệt phủ khác ở thành Chu Tước.







Thất điện hạ Ly Thanh Kiếm đang chắp tay chiêm ngưỡng một bức tranh trên tường, phía sau lưng anh ta là thập điện hạ Ly Thanh Viễn đang cung kính đứng đó.



"Cậu nói, y sĩ đó của thập tam đệ biết bí thuật linh hồn à?” Ly Thanh Kiếm hỏi.



Ly Thanh Viễn gật đầu nói: "Phải."



"Hừ. Chuyện này đến bây giờ mới nói cho tôi biết, Ly Thanh Viễn, xem ra cậu không coi trọng những gì tôi nói."



Ly Thanh Kiếm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt chợt trầm xuống.



Ly Thanh Viễn cũng thay đổi sắc mặt, anh ta cảm thấy áp lực nặng nề như núi đè lên vai. Răng rắc một tiếng, mặt đất dưới chân anh ta nứt ra thành những khẽ hở giống như mạng nhện.



“Hợp Thể Cảnh.” Trong mắt Ly Thanh Viễn tràn đầy kinh ngạc.



Ly Thanh Kiếm đã thực sự đạt đến trạng thái Hợp Thể Cảnh.



“Thất ca, em sai rồi.” Ly Thanh Viễn vội vàng cầu xin.



Ly Thanh Kiếm thu hồi sức mạnh của mình lại, anh ta nhàn nhạt nói: "Đây chỉ là hình phạt nhỏ cho cậu. Nhưng thập tam đệ càng không nên, người trong tay cậu ta có loại bí thuật này, vậy mà lại không biết giao ra cho tôi. Xem ra, cậu ta không coi người làm anh như tôi ra gì rồi."



Mặc dù anh ta cũng đang luyện tập bí thuật linh hồn, nhưng càng có nhiều bí thuật như vậy thì càng tốt.



"Về phần Dược Đường, chẳng qua cũng chỉ là một y sĩ, đợi cậu ta giao ra bí thuật, thì ban cho cậu ta cái chết. Chu Tước hoàng triều chúng ta không thiếu y sĩ." Ly Thanh Kiếm lạnh lùng nói.



Đêm đó, ba người Đường Tuấn, Ly Thanh Trần và Ly Thanh Thu đều ngồi chung trong một chiếc xe do bốn con ngựa đỏ rực kéo.



Ly Thanh Thu dựa chặt vào người Ly Thanh Trần, cố ý giữ khoảng cách với Đường Tuấn, trên người Đường Tuấn như có cái gì ô uế. Cô ta rất không vui. Cô ta là công chúa của hoàng triều, vậy mà lại ngồi chung xe với thuộc hạ, thật sự làm mất thân phận của cô ta quá rồi.





Ly Thanh Trần khẽ cau mày, trong lòng thở dài.







Em gái này của mình đúng là bị chiều hư rồi.







"Xem ra thập tam ca ở thành Hỏa Nhai quá lâu, đến cả thuộc hạ cũng không biết tôn ti thượng hạ."







Ly Thanh Thu nhìn Đường Tuấn có chút khinh bỉ.







Lông mày của Ly Thanh Trần cau chặt hơn, anh ta truyền âm cho Ly Thanh Thu: "Em gái, đừng vô lễ với anh Dược. Anh Dược khác với những thuộc hạ khác."







Ly Thanh Thu rất là khinh thường, cô ta cũng truyền âm: "Khác chỗ nào? Chẳng phải cũng đều là gia thần sao, đổi cách nói khác chẳng qua là sang hơn chữ nô bộc thôi? Đừng nói là địa vị, cho dù mạng sống của anh ta cũng đang nằm trong tay chúng ta. "














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.