Không chỉ anh mà Bạch Lương, Đoan Mộc Nhuệ và Nhiêu Kỳ La cũng bị ảnh hưởng mặc dù họ ở rất xa. Ba người bay ngược ra ngoài, bị thương nặng không ngừng nôn ra máu.
Đợi khi bọn họ dừng lại thì nhìn thấy một ngọn núi bị chẻ ra một vết nứt rất sâu, độ sâu gần bằng một phần ba ngọn núi. Nếu còn sâu thêm xíu nữa thì e rằng ngọn núi này sẽ bị chẻ làm đôi.
Tu hành giả Hóa Thần Cảnh hậu kỳ tự bạo, không ngờ uy lực lại khủng khiếp như thế.
"Kiếm linh thể kia đâu?"
Trước mắt đám người Bạch Lương đều trống rỗng, Nguyên Thiên Hóa tự bạo Nguyên Anh, tuyệt nhiên không còn sót lại chút gì. Nhưng Đường Tuấn cũng chẳng thấy đâu. Khi Đường Tuấn chém ra một kiếm vừa rồi, bọn họ cũng không còn nghi ngờ gì vể thể chất kiếm linh thể của Đường Tuấn nữa.
Ngay khi cả ba nghĩ rằng Đường Tuấn đã bị nổ chết, một tiếng xoẹt trong khe núi đột nhiên vang lên, một bóng người lảo đảo bay ra khỏi vết nứt, đó chính là Đường Tuấn.
Toàn thân của Đường Tuấn bê bết máu, vết thương cực kỳ nghiêm trọng, hơi thở cũng vô cùng bất ổn. Nếu không phải giây phút cuối cùng, anh sử dụng Tiên Thiên Thần Văn hộ thể, thì chắc chắn đã bị nổ chết rồi.
“Sơ ý quá.” Đường Tuấn không ngừng ho ra máu.
Anh nhìn ba người của Đoan Mộc Nhuệ nói: "Các người muốn cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3347070/chuong-2310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.