Chương trước
Chương sau
Đáng tiếc, dường như giọng nói của anh ta không thể thoát ra khỏi cổ họng được, người khác chỉ nhìn thấy môi anh ta mấp máy.



Phập một tiếng, đại đao Hỏa Diệm lướt ngang qua ngực của người đàn ông to lớn.



Một đao lấy mạng.





Lúc chết, trong mắt người đàn ông vẫn đầy vẻ sợ hãi và hối hận. Rõ ràng Đường Tuấn sắp đi rồi, sao anh ta còn muốn ra tay chứ, kết quả lại khiến bản thân mất mạng.



Người đàn ông bị Đường Tuấn giết ngay tức khắc, bốn tên cướp kia cùng ba đệ tử của Thiên Nguyên Phường sửng sốt một lúc, nhưng đệ tử của Thiên Nguyên Phường đã phản ứng lại trước, đặc biệt là người thanh niên đã nói Đường Tuấn hèn nhát, hai thanh đoản đao trong tay bay ra, bỗng chốc cắm vào ngực hai tên đạo tặc bên cạnh, trực tiếp giết chết bọn chúng.







Hai đệ tử khác của Thiên Nguyên Phường cũng làm theo, vũ khí của cô gái thực chất là một chiếc búa của Đảo Dược, lập tức đập vào đầu của một tên cướp, máu bắn tung tóe khắp nơi. Dù tên trộm cuối cùng phản ứng lại và muốn tẩu thoát nhưng đã quá muộn, anh ta chỉ mới chạy được không tới mười trượng, thì bị hai thanh đoản đao đâm sau lưng.



Năm tên cướp, toàn bộ đều chết sạch.



Trong số năm tên cướp, có ba tên bị thanh niên cầm đoản đao giết chết. Đường Tuấn bất giác nhìn anh ta. Thanh niên này có tu vi là Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong, nhưng mà khí tức có hơi không ổn định, dường như là dựa vào ngoại vật chẳng hạn như đan dược để nâng cấp. Nhưng thanh niên ra tay lại vô cùng mạnh mẽ dứt khoát, vô cùng tàn nhẫn, hai thanh đoản đao đó cũng không phải là bảo khí bình thường.



Trong lòng Đường Tuấn khẽ động, cho dù hôm nay anh không xuất hiện, một nam một nữ kia có thể sẽ chết, nhưng còn thanh niên này, chắc chắn có thể sống sót.



Nghĩ đến đây, Đường Tuấn không có ý nghĩ ở lại nữa, xoay người liền chuẩn bị rời đi.



“Tôi cho anh đi sao?” Đúng lúc này, giọng nói của người thanh niên sau lưng Đường Tuấn vang lên.



Đường Tuấn khẽ cau mày, nhìn về phía thanh niên đó, hỏi: "Ý anh là sao?"



Trên mặt thanh niên lộ ra một tia giễu cợt, trên tay đang xoay hai cây đoản đao, anh ta nhướng mày nhìn Đường Tuấn, nói: "Tôi nghi ngờ anh có quan hệ với mấy tên cướp đó, theo bọn tôi trở về tiếp nhận điều tra."



Cô gái duy nhất trong ba người nghe vậy, kinh ngạc nói: "Vệ Võ sư huynh, có phải anh lầm rồi không. Anh ta vừa ra tay giết tên thủ lĩnh kia mà."







Thanh niên Vệ Võ cười khẩy một tiếng: "Lữ sư muội, lòng người nham hiểm, vừa rồi nói không chừng là bọn họ cố ý làm cho chúng ta xem, muốn lấy lòng tin của chúng ta."







Lữ sư muội khẽ nhíu mày, tuy rằng câu nói của Vệ Võ có hơi khiên cưỡng, nhưng quả thật cũng có khả năng đó.







Đột nhiên, sắc mặt Lữ sư muội tối sầm lại, a lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu đen, máu đen rơi xuống đất lập tức đông thành sương.







Sắc mặt Lữ sư muội đột nhiên tái nhợt, hai chân mềm nhũn, như sắp ngã xuống đất. Vệ Võ vội vàng chạy tới đỡ Lữ sư muội, anh ta đặt ngón tay lên cổ tay Lữ sư muội, nhặt sương đen trên mặt đất lên ngửi, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, nói: “Là khí độc Huyền Minh Ô Sương."







Anh ta nhìn sang một bên, tên cướp bị Lữ sư muội đánh chết đang cầm trên tay một chai sứ nhỏ, chai sứ đã được mở ra, bốc ra mùi tanh nhàn nhạt. Mặt đất xung quanh cái chai được bao phủ bởi một lớp sương mỏng.







"Chết tiệt."







Vệ Võ mắng một câu. Anh ta nhờ người bạn đồng hành tìm kiếm nhẫn không gian của tên cướp nhưng không tìm thấy thuốc giải.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.