Chương trước
Chương sau
Anh và Lục Minh Châu bay về phía Mặt Trăng, chuẩn bị tìm kiếm Nguyệt Cung.



"Tốc độ của ông quá chậm, ông chỉ rõ phương hướng cho tôi, tôi đưa ông đi."



Bay được một lúc, tốc độ của Lục Minh Châu quá chậm khiến Đường Tuấn có chút bất lực. Với tốc độ của Lục Minh Châu, e rằng phải mấy ngày nữa mới có thể lên tới Mặt Trăng.



Lục Minh Châu cười gượng một cái, còn chưa kịp phản ứng đã bị Đường Tuấn bắt lấy, bay hướng tới Mặt Trăng, so với tốc độ trước đó còn nhanh gấp mấy chục lần.





Lục Minh Châu lại một lần nữa sợ hãi, do dự hỏi: "Cậu Đường, ngươi đã là Hóa Thần Cảnh rồi sao?"



“Ừm.” Đường Tuấn khẽ đáp một tiếng.







Lục Minh Châu không khỏi kinh ngạc, sau đó nói: "Cậu Đường, tôi nghe Côn Luân nói ở trong đội ngũ của Ma tộc Hắc Ám lần này có sáu cao thủ Hóa Thần Cảnh, gần trăm Bán Bộ Hóa Thần Cảnh. Chỉ dựa vào một mình Hóa Thần Cảnh như cậu khó mà giải quyết được nguy cơ ma tộc Hắc Ám lần này."



Đường Tuấn nói: "Chuyện này ông không cần lo lắng."



Tuy anh chỉ mới là Hóa Thần Cảnh sơ kỳ, nhưng trên người có tiên thiên thần văn, cho dù là Hóa Thần Cảnh trung kỳ cũng có thể quyết chiến một trận. Hơn nữa còn có đạo sĩ Trung Thanh là Hóa Thần Cảnh trung kỳ hàng thật giá thật sắp đến.



"Ồ. Nếu Vu Môn và Côn Luân có thể hợp tác với cậu Đường đây thì càng tốt, thế thì nguy cơ của Việt Nam có thể được giải quyết lập tức rồi." Lục Minh Châu khẽ thở dài.



Đường Tuấn chỉ cười khẽ một tiếng, cũng chẳng nói thêm gì.



Sau khi anh rời khỏi Côn Luân, Vu Môn trực tiếp bế môn. Có trận pháp trợ giúp, trong một khoảng thời gian ngắn Đường Tuấn không thể tiến vào Vu Môn được.



"Muốn ngư ông đắc lợi, đâu có dễ dàng như vậy."



Đường Tuấn có thể đoán được suy nghĩ của Vu Môn và Côn Luân. Chẳng qua là muốn thấy anh liều một phen sống chết với ma tộc Hắc Ám, sau đó bọn họ sẽ xuất hiện trở thành đấng cứu thế, hoặc là muốn anh đi cứu bọn họ.



Một giờ sau, Đường Tuấn và Lục Minh Châu đã đứng trên Mặt Trăng. Trước họ, chỉ là một mảng hư vô.



“Đây chính là lối vào của Nguyệt Cung.” Lục Minh Châu nhìn hư không trước mặt, vẻ mặt ngưng trọng.



Đường Tuấn lấy Nguyệt Cung Bát Ký ra. Dao động pháp lực trong các cuốn sách cổ ngày càng rõ ràng, dường như cảm ứng được sự tồn tại của Nguyệt Cung.





“Cậu Đường, tôi.” Lục Minh Châu ngập ngừng.







Đường Tuấn nói: "Ông ở bên ngoài chờ tôi."







Nói xong, Đường Tuấn cầm lấy sách cổ tiến lên một bước. Vốn dĩ trước mặt anh là hư vô, nhưng lúc này trong hư không lại xuất hiện gợn sóng. Chốc lát sau, thân ảnh của Đường Tuấn đã hoàn toàn biến mất.







Lục Minh Châu nhìn khoảng không trước mặt, lẩm bẩm nói: "Với thực lực của cậu Đường, có thể có cơ hội phá giải được một nửa trận pháp."







Thứ đang chào đón trước mắt Đường Tuấn là một khung cảnh đẹp như tranh vẽ. Một cung điện trắng tinh lơ lửng trên đầu anh, cung điện được nâng đỡ bởi những đám mây trắng, bên cạnh cung điện, một cành cây cổ thụ to lớn phủ kín nóc cung điện.







Thụy Khí Thiên Điều, thánh địa Tiên gia.







Vị trí của anh đứng không xa cung điện, nhưng lại cho người ta cảm giác phải dè chừng từng bước.




"Rốt cuộc trong Nguyệt Cung cất giữ bí mật gì vậy chứ?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.