“Nếu là đến khám bệnh, thì xin hãy xếp hàng. Nếu không phải đến khám bệnh, thì vị trí này không phải là chỗ của ông.” Đường Tuấn bình tĩnh nói.
Lục Minh Châu dừng lại, nhướng mày hỏi: "Cậu biết tôi là ai không?"
Đường Tuấn nhìn ông ta nói: "Lục Minh Châu."
Vẻ mặt Lục Minh Châu trở nên ảm đạm, ông ta nói: "Cậu không nghe thấy bọn họ vừa nói cái gì sao?"
Đường Tuấn nói: "Tôi có nghe. Sống hơn trăm tuổi thì ngầu lắm sao? Con rùa còn có thể sống được mười ngàn năm đấy."
"Cậu nói chuyện kiểu gì thế! Lập tức xin lỗi ông chú ngay." Lục Minh Châu còn chưa kịp lên tiếng, Lục gia chủ đã giận dữ hét lên.
“Đây là phòng khám, không được phép ồn ào.” Đường Tuấn nói với Lục gia chủ.
Lục gia chủ tức đến bật cười, nhìn các bệnh nhân rồi chậm rãi nói: "Tôi e rằng các người vẫn còn chưa biết bác sĩ Đường y thuật cao siêu của các người đã gây ra đại họa gì rồi đâu. Dị tộc sắp sửa tấn công, lẽ ra Côn Luân và Vu Môn có thể chống lại dị tộc, nhưng bác sĩ Đường này đã giết điện hạ của Vu Môn và đánh trọng thương truyền nhân của Côn Luân, khiến Côn Luân và Vu Môn vô cùng bất bình. Hiện hai phe đã lên tiếng phản đối và không còn quan tâm đến sự xâm chiếm của dị tộc nữa. "
"Cậu ta ở đây trị bệnh cứu người, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346983/chuong-2223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.