Nụ cười trên mặt Lạc Tâm Xuyên cứng đờ, không tin vào mặt mình. Ngay cả anh ta cũng không thế đánh lại được Vu quyền.
“Là thiên tài của Vu Môn đến cả việc tát người khác cũng phải để tôi dạy, quá kém cỏi.” Đường Tuấn liếc Vu Cửu Tiêu, lạnh lùng nói.
Vừa nói, anh vừa bước về phía trước.
Bịch!
Lạc Tâm Xuyên chặn trước mặt Đường Tuấn, khẽ thét: “Đủ rồi.”
“Tôi lại nghĩ thễ vẫn chưa đủ. Muốn làm nhục tôi thì phải trả giá.” Đường Tuấn nói.
Lạc Tâm Xuyên nhíu mày, nhìn Vu Cửu Tiêu đang nằm dưới đất, ánh mắt của anh ta trở nên âm trầm.
“Mày dùng thủ đoạn xấu xa.” Vu Cửu Tiêu dù kiệt sức nhưng vẫn cố gắng đứng lên, gằn giọng nói.
Anh ta nhìn Long Vương, nói: “Có vẻ như việc đối phó với Ma tộc Hắc Ám, các người đã không cần ta Vu Môn chúng ta giúp đỡ rồi.”
Long Vương kinh ngạc nói: “Ý anh là sao?”
Hoa Hạ đối phó với Ma tộc Hắc Ám không thể thiếu sự giúp đỡ của Vu Môn và Côn Luân. Nếu như bọn họ không giúp đỡ, Hoa Hạ của họ chắc chắn sẽ sớm bị giết sạch.
Vu Cửu Tiêu mỉm cười, nói: “Lần này chúng tôi tới đây là muốn thảo luận với mọi người việc hợp tác đối phó với Ma tộc Hắc Ám, nhưng có vẻ các người không cần, thậm chí còn đánh cả tôi. Thật tức giận! Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346976/chuong-2216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.