Chương trước
Chương sau
Âm thanh thảo luận của mọi người xung quanh không ngừng vang lên, sắc mặt của hai ông cháu Lâm Hoành Thiên và Lâm Tiểu Phàm ngày càng khó coi, ánh mắt nhìn về phía Đường Tuấn tràn ngập oán hận.



Lúc này, Đường Tuấn nhanh chóng châm cứu xong, cuối cùng anh đâm một châm vào ấn đường của cậu bé, khẽ quát một tiếng: "Mở."



Bên trong đôi mắt của cậu bé, nhanh chóng hình thành hai ngọn lửa, sau đó thu lại. Ánh mắt của cậu khôi phục như bình thường.





"Mẹ, con có thể nhìn thấy mẹ rồi." Cậu bé sợ hãi hơi run rẩy, sau đó đột nhiên ôm chầm lấy mẹ òa khóc.



Sau khi hai mẹ con họ khóc một trận, lại cảm ơn rối rít với Đường Tuấn.







Đường Tuấn đặt một ngón tay lên ấn đường của cậu bé, cậu bé cảm thấy trong đầu mình có rất nhiều thứ, là một bộ công pháp tu luyện.



"Thể chất của nhóc có thể coi là một loại Hỏa Linh Thể, quyển sách cổ này là phương pháp tu luyện của Hỏa Linh Thể, tu luyện cho tốt, trong tương lai có thể đạt được thành tựu.



Khi trong lòng cậu bé đang khiếp sợ, thì giọng nói của Đường Tuấn vang lên trong đầu của cậu.



"Thì ra đây là bí mật của Linh Thể, có lẽ trong lúc tôi thông qua việc châm cứu đã thúc đẩy tài năng, kích thích huyệt vị mấu chốt, khai thác khả năng tiềm ẩn của cơ thể, biến cơ thể phàm tục thành Linh Thể."



Ánh mắt của Đường Tuấn lóe lên, trong lòng hiện lên suy nghĩ táo bạo. Thể chất của cậu bé không thật sự là Linh Thể, có thể coi là Linh Thể dị chủng, chỉ có ánh mắt là điểm mấu chốt. Lần trị liệu này, anh đã thu hoạch được rất lớn, hiểu rõ hơn về thể chất đặc thù. Vì vậy, anh mới có suy nghĩ sửa cơ thể phàm tục thành Linh Thể.



Nếu để cho người khác biết được suy nghĩ này của anh, thì chắc chắn sẽ coi anh là thằng điên. Loại thể chất Linh Thể đặc thù này, có thể nói là do trời quyết định, không thể thay đổi. Nhưng Đường Tuấn lại muốn biến cơ thể phàm tục thành Linh Thể, như vậy là làm trái với ý trời. Nếu thành công, thì đến lúc đó số lượng Linh Thể sẽ nhiều như mưa, phải biết rằng cho dù ở thế giới Trung Ương Ngân Hà, cũng không có nhiều Linh Thể.



Mặc dù có suy nghĩ này, nhưng Đường Tuấn vẫn chưa hoàn thiện, anh cần phải nghiên cứu nhiều thêm về thể chất đặc thù.



"Rốt cuộc cậu là ai, tôi nhớ trong hiệp hội y học cổ truyền không có người này."







Lâm Hoành Thiên quát nhẹ một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Đường Tuấn.







Đường Tuấn nhìn ông ta một cái nói: "Tôi cũng nhớ rõ trong hiệp hội y học cổ truyền không có loại người như vậy."







Lâm Hoành Thiên cười nhạo một tiếng, mỉa mai nói: "Hóa ra cậu không biết tôi là ai."







Cơ thể của ông ta ưỡn thẳng, hãnh diện nói: "Ông đây là phó hội trưởng của hiệp hội y học cổ truyền Lâm Hoành Thiên, thần y số một Việt Nam. Bây giờ cậu đã biết tôi là ai chưa."







"Thần y số một Việt Nam, mà cũng không phân biệt được đâu là thức tỉnh dị năng, đâu là nóng trong người à? Y thuật kém thì có thể tha thứ, nhưng tự ý cướp đi sinh mạng của người khác thì không thể tha thứ được. Ông đã bị hiệp hội y học cổ truyền đuổi việc rồi." Đường Tuấn nói.







Lâm Hoành Thiên tức giận nói: "Nhóc con, mày muốn










Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.