Chương trước
Chương sau
Ba vị lão tổ Thượng Tam Tông chết, môn phái lâu đời vô cùng phẫn nộ, một vài tu sĩ cấp cao lập tức muốn tìm Đường Tuấn báo thù, thậm chí tuyên bố muốn Đường Tuấn quỳ xuống cửa Thượng Tam Tông đền tội.



"Thằng nhãi kia có bản lĩnh đánh bại Trì Hoà Vũ, giết ba vị lão tổ ư? Tôi không tin, cậu ta nhất định đã dùng đến thủ đoạn gì đó mà người khác không nhận ra."



Trong lòng rất nhiều người đều nghĩ như vậy, bọn họ không tin kết quả của trận chiến này, cho rằng Đường Tuấn chắc chắn đã dùng thủ đoạn nào đó.





"Đường Tuấn là người của Thần Đình, Thịnh Tư Đường không hỏi không quan tâm sao?" Có người nghĩ tới vấn đề này.



So với Trì Hoà Vũ, bọn họ càng sợ Thịnh Tư Đường người đang đương nhiệm Lam thiên sứ này. Hôm nay, Thượng Tam Tông đã không có cảnh giới Hóa Thần trấn giữ, bọn họ chỉ có thể gửi hy vọng vào Thịnh Tư Đường làm chỗ dựa cho bọn họ.







Cung chủ đương nhiệm của Cung Thái Hư, Chu Nhất Nho đi tìm Thịnh Tư Đường, cuối cùng nhận được một câu lạnh như băng: "Thượng Tam Tông các người muốn chết thì tự mình đi đi, đừng lôi kéo tôi."



Chu Nhất Nho không phục chất vấn: "Chẳng lẽ đại nhân cũng tự nhận mình không bằng cậu ta sao?"



Những lời này Chu Nhất Nho cố ý nói để khiêu khích Thịnh Tư Đường, nhưng không ngờ Thịnh Tư Đường thở dài nói: "Tôi thật sự không bằng cậu ta. Tặng Thượng Tam Tông các anh một câu, không muốn diệt môn thì bỏ ý nghĩ báo thù đi."



Chu Nhất Nho ngơ người, anh ta không ngờ Thịnh Tư Đường sẽ nói những lời xui xẻo như vậy.



"Cậu ta thật sự mạnh như vậy sao?" Chu Nhất Nho không cam tâm nói.



Thịnh Tư Đường gật đầu nói: "Nếu không phải là Hóa Thần Cảnh trung kỳ, thì căn bản không có tư cách giao đấu với anh ta."



Trong lòng Chu Nhất Nho giật thót. Thịnh Tư Đường cũng chỉ đạt cảnh giới hóa thần sơ cấp, nói cách khác Thịnh Tư Đường thừa nhận mình không hề có tư cách giao đấu với Đường Tuấn.



"Tôi biết rồi." Thanh âm của Chu Nhất Nho vô cùng khổ sở.



Lúc Chu Nhất Nho trở lại chùa Thái Hư, những người cấp cao của cung Thái Hư và chùa Tương Tư cũng đã bình tĩnh lại, dường như đã quên mất mối hận này.







Chu Nhất Nho đứng ở đỉnh ngọn núi cao nhất của cung Thái Hư, phía sau cung Thái Hư có rất nhiều ngọn núi trập trùng.







Chu Nhất Nho trầm giọng nói: "Đợi đi, hoặc là đợi tôi đột phá cảnh giới Hoá Thần, có lẽ sẽ có cơ hội đánh với cậu ta một trận. Hay là đợi các Hóa Thần ngoại vực hạ phàm."







"Hóa Thần ngoại vực như mưa, nếu như bọn họ xuống, Đường Tuấn chắc chắn phải chết."







Cung Thái Hư và chùa Tương Tư dường như cùng lúc phong sơn. Ngược lại thái độ của điện Lưu Quang vẫn rất cương quyết, đặc biệt là Tân Thương Bình, điện chủ đương nhiệm của điện Lưu Quang, thái độ ông ta từ đầu đến cuối đều rất cương quyết.







"Đường Tuấn phải cho điện Lưu Quang chúng tôi một câu trả lời, quỳ trong phòng của sư tổ điện Lưu Quang xin lỗi, đồng thời giao ra một trăm viên hóa thần đan coi như bồi thường. Nếu không các Tiên Kiếm của Lưu Quang chúng tôi xuống núi, hậu quả cậu ta sẽ không gánh nổi."







Tân Thương Bình ra lệnh, đồng thời bảo người khác truyền mệnh lệnh này ra ngoài.







Trong Phá Quân Doanh, Đường Tuấn cười nói: "Muốn tìm tôi để đòi công bằng, rất tốt."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.