Chương trước
Chương sau
Thần sắc của Đồ Yên Nhi chợt run lên, trong mắt chợt lộ ra vẻ ước ao. Một phần nghìn, vậy vẫn còn có cơ hội thắng!



Trong lòng Thịnh Tư Đường thở dài nói:



“Nhóc con, tôi chỉ không muốn đả kích con. Đừng nói là Đường Tuấn cho dù là có là tôi thì cũng không phải là đối thủ của Trì Hoà Vũ.”





Lúc này Trì Hoà Vũ nhe răng cười một tiếng nói: “Bây giờ chắc là anh đang rất hối hận?”



Anh ta nhìn Đường Tuấn nói: “Trong lòng anh hẳn rất nghi ngờ tại sao tôi lại có thể bước vào Hóa Thần Cảnh trung kỳ đúng không.”







Nói ra câu này, trong lòng các vị cảnh giới Hóa Thần lập tức nổi lên một ngọn lửa nóng, họ ngưng lại nhìn Trì Hoà Vũ.



Mỗi thế giới đều có một tầng che chắn không thể nhìn thấy được, sau khi sinh linh tu vi sinh tồn trong thế giới này đạt đến trình độ nào đó thì tầng che chắn này sẽ là trở ngại trên con đường tu luyện của tu sĩ. Mà hạn mức cao nhất của tu vi ở thế giới Man Hoang chính là Hóa Thần Cảnh trung kỳ. Đây là một sự công nhận đúng đắn, không có ai có thể vi phạm.



Trì Hoà Vũ nhìn về phía Thịnh Tư Đường, cười nói: “Tôi thành công rồi.”



Câu nói này thực sự khiến người ta không đoán được nhưng sắc mặt Thịnh Tư Đường bỗng nhiên thay đổi nói: “Cậu đã liên lạc với ngoại vực rồi sao?”



Thân là nhậm chức giám đại sứ, Thịnh Tư Đường biết rất rõ lai lịch Thần Đình. Thần Đình của thế giới Man Hoang chỉ có một chi nhánh Thần Đình thực sự. Thần Đình là nhân vật lớn trong trung tâm ngân hà.



Những năm gần đây, mỗi giờ mỗi khắc Thần Đình đều không muốn liên hệ với ngoại vực, đáng tiếc những ánh mắt của các Đại Năng chưa từng chú ý đến biên thuỳ của thế giới Thất Hoang. Từ lâu Thịnh Tư Đường đã không còn ôm bất kỳ hi vọng gì nữa nhưng bây giờ Trì Hoà Vũ lại nói anh ta liên lạc được với ngoại vực.



Trì Hoà Vũ ngạo nghễ nói: “Đương nhiên rồi, Thịnh Tư Đường, ông không làm được thì chẳng lẽ Trì Hoà Vũ tôi cũng sẽ không làm được sao?”



Trong nháy mắt dường như Thịnh Tư Đường già đi mười mấy tuổi, ông ta cười khổ nói: “Chẳng trách cậu lại có thể đột phá.”



Chỉ có người của ngoại vực ra tay thì mới có bản lĩnh lớn như vậy để đột phá bình chướng vô hình kia.



Trì Hoà Vũ nhìn về phía Đường Tuấn, đưa tay ra nắm nhẹ vào hư không rồi nói: “Loại lực lượng này đã vượt ra thì thiên địa cũng đều sợ hãi.”







Nói xong anh ta giẫm chân nhẹ một cái, mảng thiên địa này bỗng nhiên bắt đầu chấn động, vô số tia sáng tụ ở trên mặt của Trì Hoà Vũ khiến anh ta có một khí tức thần kỳ không thể xâm phạm.







Thịnh Tư Đường, đạo sĩ Minh Tâm và vài vị cảnh giới Hóa Thần cùng nhau thất thanh: “Cậu ta đã đạt đến loại này cảnh giới này rồi.”







“Đã vô địch rồi.”







“Quả nhiên thủ đoạn của ngoại vực thật đáng sợ, sự phấn đấu ngàn vạn năm của thế giới Man Hoang cũng không thể sánh nổi.”







Có người sợ hãi thán phục, có người nhụt chí, bọn họ thực sự quá yếu khi so sánh với ngoại vực.







Trì Hoà Vũ chỉ vào Đường Tuấn và quát lên: “Hôm nay, tôi thay trời giết chết anh!”







Nói xong, anh ta đánh một chưởng xuống giống như khai thiên lập địa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.