Chương trước
Chương sau
Khi đang nói chuyện, bọn họ vẫn còn có thể nghe thấy giọng cười đầy ác ý của Thu Minh: “Nhóc con, kiếp sau chớ tự mình tìm đường chết đi.”



Sau đó, giọng nói đột nhiên im bặt lại.



Cơ thể của Thu Minh liền nổ tung, hóa thành một dòng máu, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể chạy thoát ra.



Thu Nhiên Ngọc ngơ ngẩn, nghẹn ngào nói: “Ông nội.”





Một loại cảm xúc đáng sợ tràn ngập khắp cả sân. Có thể nói ở giữa sân thì Thu Minh là một trong những người có tu vi cao nhấ, mà ông ta cứ chết như vậy sao.



“Không thể nào.”



Thu Nhiên Ngọc không thể tin được, anh ta vẫn luôn cho rằng Đường Tuấn chỉ mạnh hơn mình một chút thôi. Nhưng bây giờ có vẻ như anh ta đã vô cùng sai lầm rồi. Mạnh thế này sao lại mạnh hơn một chút được, phải là mạnh hơn rất nhiều.







Sau khi Đường Tuấn ra một đòn đánh chết Thu Mộ xong, sắc mặt vẫn không thay đổi gì, nhìn những cậu ấm của các thế gia kia và đám cụ tổ kia, mỉm cười nói: “Muốn tôi xin lỗi sao, các ngươi vẫn chưa đủ tư cách đâu.”



Một luông khí thế từ trên người của Đường Tuấn tràn ra như núi lớn, như muốn xuyên thủng cả bầu trời.



“Hóa Thần cảnh.”



Sau khi thấy vậy, nhiều cụ tổ của các thế gia kia run rẩy, hét lên.



“Đại nhân, xin tha mạng.”



Sau một lúc khiếp sợ, người nhà họ Sở và nhà họ Mục không còn kìm chế được sợ hãi nữa, trực tiếp quỳ xuống.



Đối mặt với một trăm người nửa bước lên cảnh giới Hóa thần, bọn họ vẫn còn có một tia hi vọng sống sót. Nhưng khi đối mặt với một trăm năm mươi người nửa bước lên cảnh giới Hóa Thần và một người là Hóa Thần chân chính thì bọn họ không thể sinh ra bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.



“Đều là người nhà họ Thu cả, chính là do bọn họ xúi giục chúng tôi đó.”



“Xin đại nhân minh xét.”



Các đại thế gia lần lượt giải thích.



Đường Tuấn thấp giọng nói: “Đã muộn rồi.”



Sắc mặt Thu Nhiên Ngọc xanh mét, trên mặt đầy vẻ phiền muộn, anh ta lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ các ngươi còn muốn giết hết chúng ta sao? Phía sau người nhà họ Thu còn có thiếu niên Hóa Thần ở ngoại vực đó.”



“Ha ha.”





Đường Tuấn khẽ cười, anh cũng đã giết không ít thiếu niên Hóa Thần ở ngoại vực đâu.







“Trấn.”







Theo sau tiếng quát khẽ của Đường Tuấn, bàu trời đột nhiên trở nên âm u lại.







Mấy người của các đại thế gia đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy một tấm bia đá to lớn bia che khuất cả bầu trời, rồi vang lên tiếng ầm ầm rơi xuống.







Phốc phốc phốc.







Dưới áp lực của Bia Vạn Giới thì trước tiên một vài người của đại thế gia liền nổ tung, sau đó là cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, tiếp đến là Mục Lý và các cậu ấm, cô chủ. Đến cuối cùng, ngay cả mấy cụ tổ của đại thế gia cũng không chịu nổi áp lực, cơ thể bọn họ và cả Nguyên Anh đều nổ tung ra.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.