Khi đang nói chuyện, bọn họ vẫn còn có thể nghe thấy giọng cười đầy ác ý của Thu Minh: “Nhóc con, kiếp sau chớ tự mình tìm đường chết đi.”
Sau đó, giọng nói đột nhiên im bặt lại.
Cơ thể của Thu Minh liền nổ tung, hóa thành một dòng máu, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể chạy thoát ra.
Thu Nhiên Ngọc ngơ ngẩn, nghẹn ngào nói: “Ông nội.”
Một loại cảm xúc đáng sợ tràn ngập khắp cả sân. Có thể nói ở giữa sân thì Thu Minh là một trong những người có tu vi cao nhấ, mà ông ta cứ chết như vậy sao.
“Không thể nào.”
Thu Nhiên Ngọc không thể tin được, anh ta vẫn luôn cho rằng Đường Tuấn chỉ mạnh hơn mình một chút thôi. Nhưng bây giờ có vẻ như anh ta đã vô cùng sai lầm rồi. Mạnh thế này sao lại mạnh hơn một chút được, phải là mạnh hơn rất nhiều.
Sau khi Đường Tuấn ra một đòn đánh chết Thu Mộ xong, sắc mặt vẫn không thay đổi gì, nhìn những cậu ấm của các thế gia kia và đám cụ tổ kia, mỉm cười nói: “Muốn tôi xin lỗi sao, các ngươi vẫn chưa đủ tư cách đâu.”
Một luông khí thế từ trên người của Đường Tuấn tràn ra như núi lớn, như muốn xuyên thủng cả bầu trời.
“Hóa Thần cảnh.”
Sau khi thấy vậy, nhiều cụ tổ của các thế gia kia run rẩy, hét lên.
“Đại nhân, xin tha mạng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346890/chuong-2130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.