Đường Tuấn cười cười, sau đó tâm niệm vừa động, một cái phù văn lập lòe xuất hiện trước mặt anh.
Căn bản đạo sĩ Trung Thanh còn muốn nói thêm hai câu với Đường Tuấn, nhưng lúc này cứng đờ, không dám tin nói: “Đây là viên tiên thiên thần văn kia.”
Đường Tuấn gật đầu.
Anh cong ngón tay búng ra, tiên thiên thần văn liền chui vào hư không. Ngay sau đó một hồi kinh thiên hồng phát lên, một sự chấn động từ sâu trong hư không truyền đến, đạo sĩ Trung Thanh bỗng nhiên đứng lên từ khối đá, thoải mái cười to: “Vậy là tôi đã thoát khỏi vây khốn rồi.”
Ông ta từ tảng đá nhảy xuống, vỗ vai Đường Tuấn nói: “Con không tệ.”
Đường Tuấn khẽ niệm thần, triệu hồi viên tiên thiên thần văn kia.
“Vậy mà con lại lấy được thần văn này sao?” Đạo sĩ Trung Thanh có chút giật mình.
Lúc này đạo sĩ Trung Thanh nghiêm túc đánh giá Đường Tuấn, dùng câu hỏi nghi vấn nhưng có phần khẳng định: “Con là tên tiểu tử Thái Sơn kia?”
Ông ta cũng nhớ trong núi có lưu một câu chuyện nhỏ, trước đó không lâu được nhận một tu sĩ nửa hư nửa thực ở địa cầu. Chẳng qua tu vi của người kia còn chưa đến cảnh giới Nguyên Anh. Cho nên ông ta thấy Đường Tuấn có chút quen mắt, nhưng không dám khẳng định. Dù sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đột phá lên đại cảnh giới, nói cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346866/chuong-2106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.