Chương trước
Chương sau
“Tiểu Vô Địch Long Hổ Quyết đã luyện đến bình cảnh rồi, chỉ cần thời cơ đến lập tức ngưng tụ Thần Tâm, thành công Hóa Thần.”



“Là tôi, tôi cũng không dám nhận mình là đối thủ của Tiểu Vô Địch." Quỷ bà nói.



Trác Bình trong lòng sợ hãi, những người này đều là anh hùng thế hệ trước, lại tự nhận bản thân không bằng Nguyên Vô Địch, có thể thấy địa vị và sức mạnh của Nguyên Vô Địch đáng sợ như thế nào.



“Một ngón tay liền muốn đánh bại Tiểu Vô Địch Long Hổ Quyết, anh ta thật coi mình là thần sao?” Dương Tư Thần nói.





Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người đều sửng sốt.



Sau khi Đường Tuấn đánh ra một chưởng, trên bầu trời long hổ lập tức rung chuyển, sau đó bất ngờ nổ tung, tiếp theo, một luồng khí tức cực kỳ hung hãn xé nát bầu trời.



Xẹt.







Luồng khí tức sau khi tấn công Nguyên Vô Địch, đã tạo ra một lỗ máu to bằng đầu ngón tay trên vai của anh ta.



“Đây là…"



“Xảy ra chuyện gì rồi.”



Mấy người Trường Phong chân nhân sợ hãi, việc phá vỡ Long Hổ Thuật chỉ bằng một ngón tay là điều mà họ chưa từng được biết đến.



Nguyên Vô Địch cũng sững sờ một chút, nhưng ngay sau đó lại lên giọng cười nói: “Một đòn vừa rồi của anh là do Phù Lục của các loại bảo vật đánh ra uy lực không tồi, đã đạt đến cấp bậc Hóa Thần có thể làm tôi bị thương. Thế nhưng loại Phù Lục này, anh lại không có nhiều! Hơn nữa tôi sẽ không cho anh cơ hội đó.”



Nghe vậy đám người Quỷ bà gật đầu, trầm trồ nói: “Đây mới là Tiểu Vô Địch, càng đánh càng hăng. Tên nhóc kia quả nhiên có chút quỷ dị, lại còn có Phù Lục lợi hại như vậy.”



Họ rõ ràng không nghĩ rằng đòn vừa rồi là do Đường Tuấn đánh ra.



“Một lũ ngu ngốc.” Đường Tuấn nói.



Sau đó anh búng tay.



Bùm.



Nguyên Vô Địch bị đầu ngón tay trực tiếp xuyên thủng vào cánh tay, một tiếng nổ vang lên, ngay cả xương cũng không còn.



“A!” Cơn đau đớn lập tức ập đến xâm chiếm toàn bộ tâm trí của Nguyên Vô Địch, anh ta hét lên.



“Tôi muốn giết anh!” Nguyên Vô Địch hai mắt đỏ rực, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn Đường Tuấn.







“Rất tiếc là anh sẽ không có cơ hội đó.”







Nói xong Đường Tuấn tiếp tục búng tay.







Bùm.







Một cánh tay khác của Nguyên Vô Địch cũng nổ tung!







“Anh!” Đường gân xanh trên mặt Nguyên Vô Địch lộ ra, vô cùng đau đớn!







“Anh nói thêm một câu nào nữa, thì tiếp theo sẽ là đầu của anh!” Đường Tuấn nói.







Vừa rồi ngón tay đó đã đánh trúng Nguyên Vô Địch, ma lực vẫn còn trong cơ thể của đối phương, cho nên bất cứ lúc nào anh cũng có thể tiêu diệt Nguyên Vô Địch.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.