Chương trước
Chương sau
Hai lão già tức giận đến sợi râu cũng rối loạn, nhưng ngay sau đó cũng không nói được gì. Bởi vì Đường Tuấn đã mở miệng nói trước.



“Một lão thì tu luyện hàn công, nóng lòng muốn thành, bị hàn khí đả thương phế tạng, công lực không vào được.Hiện giờ vừa đến rạng sáng, e là toàn thân đều rét run, như rơi vào hầm băng. Cũng ăn không ít bảo dược linh dược, đáng tiếc không có ích gì.”







“Một người chỉ vì muốn dùng bảo dược linh dược tăng cao tu vi, nhưng lại không biết là thuốc có 3 phần độc, dược liệu tích tụ bên trong nhiều như vậy, số lượng độc tố đã đến trình độ rất kinh khủng. Bây giờ mỗi lần vận công, hẳn là đều sẽ cảm giác đỉnh đầu như muốn nổ tung, không cách nào tự kiềm chế được.”





Đường Tuấn nói xong, Hàn đại sư và Cao đại sư cũng không nói một câu nào nữa.



Đường Tuấn cười lạnh nói: “Tôi có nói sai câu nào không.”







Hàn đại sư và Cao đại sư thậm chí có chút kinh hãi, bởi vì mỗi một chữ Đường Tuấn nói đều không sai, ngày cả đã tận mắt nhìn thấy. Nhưng những chuyện này đều là bí mật lớn nhất của bọn họ, ngày cả người thân cận nhất cũng không nói, sao Đường Tuấn lại biết? Chẳng lẽ thật là liếc mắt đã nhìn ra được?



“Vị đại sư này.” Hàn đại sư và Cao đại sư liếc nhau, cuối cùng mở miệng một cách khó khăn.



Đường Tuấn lạnh lùng nói: “Không phải vừa rồi hai người các ông đều nói tôi là thằng nhóc chưa đủ lông đủ cách sao, bây giờ gọi đại sư là chuyện gì đây?”



Hàn đại sư và Cao đại sư nghe vậy, mặt đỏ lên, không ngừng lúng túng.



Hàn đại sư ho nhẹ một tiếng, nói: “Nhìn ra bệnh của chúng tôi thì chứng minh được gì chứ, nếu như cậu có thể chữa khỏi bệnh của chúng tôi, chúng tôi dù phải gọi cậu một tiếng đại sư cũng được”



Cao đại sư nghe vậy, âm thầm giơ ngón tay cái cho Hàn đại sư. Cách làm này thật cao, thật sự là cao tay. Nếu như Đường Tuấn thật sự chữa khỏi bệnh của bọn họ, gọi một tiếng đại sư cũng không mất một miếng thịt. Nếu như không trị hết, vậy chính là hào nhoáng bên ngoài. Bất kể như thế nào, đối bọn họ đều có lợi.



“Như thế nào?” Hàn đại sư cười nói.



“Chắc là tên tiểu tử này bị câu gọi đại sư của chúng ta làm lâng lâng, không biết vì sao. Khà, người trẻ tuổi quả nhiên không có chút khiêm tốn” Cao đại sư bí mật truyền âm cho Hàn đại sư , ngoài mặt cũng không tôn kính Đường Tuấn như vậy.



Đường Tuấn nói: “Có thể.”



“Quả nhiên tên tiểu tử này đã trúng kế.” trong lòng Hàn đại sư và Cao đại sư vui mừng.



“Trước tiên ông đi đến đây.” Đường Tuấn chỉ vào Cao đại sư.



Cao đại sư đè nén vui mừng trong lòng, đi lên phía trước.







Đường Tuấn tay cầm một cây ngân châm, nhẹ nhàng đâm vào huyệt Bách Hội của Cao đại sư. Mặc dù bị trọng thương, nhưng với tu vi đang tồn tại, châm làm chất xúc tác, dùng châm độ khí, đả thông huyệt toàn thân cho Cao đại sư.







Chỉ trong chốc lát, Đường Tuấn đã thu châm lại, nói: "Được.”







Cao đại sư nửa tin nửa ngờ, ông ta đã suy nghĩ không biết bao nhiêu biện pháp đều không chữa khỏi, cứ như vậy một lát đã chữa khỏi. Ông ta thử nghiệm vận chuyển công pháp, một lát sau liền lộ ra vui mừng, thất thanh nói: “Thực sự đã tốt.”







Lúc trước ông ta vận chuyển công pháp, đỉnh đầu bách hội cực kỳ đau đớn, bây giờ không cảm giác gì, toàn thân đều thoải mái.







Hàn đại sư thấy thế, vội vàng nói: “Cậu cũng chữa trị cho ta, ta mới gọi cậu một tiếng đại sư.”







Ai ngờ Đường Tuấn lại cười nhạo một tiếng, nói: “Nghĩ đơn giản quá rồi, một tiếng đại sư thì tôi sẽ trị cho ông sao.”







Anh cũng không ngốc, sao không nhìn ra tâm tư nhỏ nhen này của ông ta

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.