Cô ta nũng nịu với Trác Bình, nói: “Ông ơi, hai người này quá đáng ghét, ông giúp con phế tu vi của bọn họ đi ạ, Con muốn dạy dỗ bọn họ thật tốt. Có được hay không?”
Mấy người hộ vệ và người hầu xung quanh đều rùng mình một cái, bọn họ rất hiểu rõ ý của dạy dỗ trong miệng của Trác Kim Phụng là gì, có thể nói là sống không bằng chết.
Trác Bình không để ý tới Trác Kim Phụng, mà nhìn chằm chằm Đường Tuấn, ánh mắt mang theo ý lạnh, nói: “Sao cậu có thể nhìn ra được?”
Chuyện liên quan tới cơ thể của ông ta, chỉ có mấy người biết, ngay cả Trác Kim Phụng cũng không biết. Ông ta hoài nghi có phải là có người làm lộ tin tức ra ngoài hay không.
Đường Tuấn cười cười, nói: “Tôi vẫn muốn nói câu đó, hãy chọn một trong hai là muốn mạng của ông, hay là khí thế của cháu gái ông."
“C ậu có thể trị được bệnh của ta?” Trác Bình truyền âm, hỏi Đường Tuấn.
Đường Nghiêu mỉm cười.
Trác Kim Phụng sắc mặt âm trầm, hình như đang đắn đo.
“Ông ơi, ông có nghe con nói không?” Trác Kim Phụng lôi kéo cánh tay Trác Bình, tiếp tục nũng nịu.
“Câm miệng!” Trác Bình phiền não trong lòng, quát lớn với Trác Kim Phụng.
Trác Kim Phụng lập tức bị hù sợ.
“Con đừng quậy, nói xin lỗi bọn họ đi!” Trác Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346846/chuong-2086.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.