Ngoài cổng Lão Trạch Viện, một ông lão chắp hai tay sau lưng chậm rãi bước ra. Ông ấy mang bộ đồ bằng vải thô, đầu tóc bạc phơ, trong đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên tia sáng hừng hực. Ông ấy hơi ngẩng đầu nhìn Lương Vũ Thần và nói: "Gì thế? Ngay cả cháu gái ruột đến thăm, các người cũng quan tâm ư?”
Giọng nói không lớn lắm nhưng lại đầy mạnh mẽ khiến người khác không thể nghi ngờ.
Lương Vũ Thần chảy mồ hôi đầm đìa trên trán, cơ thể run rẩy, nói: “Ông cụ nói đùa rồi.”
Theo như lời cha anh ta nói, giờ ông cụ chẳng phải đang hôn mê hay sao? Nếu biết ông cụ đã tỉnh thì anh ta sẽ không dám ngang ngược như vậy.
“Vậy còn không mau cút đi!” Ông cụ gào thét.
Lương Vũ Thần như được giải tỏa, anh ta khom mình liên tiếp xin lỗi, sau đó đi thẳng không quay đầu.
“Lưu Tuệ! Cháu gái ruột của nội.”
Giờ ông cụ nhà họ Lưu mới nhìn Lưu Tuệ, trong giọng nói có chút mệt mỏi.
Lưu Tuệ vội tiến lên trước và dìu đỡ ông cụ, nói: “Ông nội! Sức khỏe của ông thế nào rồi?”
Cô ấy ngạc nhiên nghi ngờ, nếu như là trước đây gặp những kẻ mạo phạm như Lương Vũ Thần thì ông nội sớm đã phạt thật nặng rồi. Nhưng giờ, ông nội cô ấy đã tha cho đối phương.
“Vào trong rồi nói.” Ông cụ Lưu liếc nhìn Đường Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346785/chuong-2025.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.