Khoé miệng của đám người Cẩu Đản run rẩy, cũng khiếp sợ không ít.
Cuối cùng, Ngân Lang Vương miệng đầy máu tươi, răng chỉ còn lại mấy chiếc, kêu thảm thiết nói: “Tôi bằng lòng khuất phục.”
Ông ta ngang dọc Biển Tinh Tú mấy trăm năm, chưa từng thảm hại như thế, hơn nữa ông ta cảm nhận được uy hiếp chí mạnh từ trên người Đường Tuấn, không dám tiếp tục mạnh miệng.
Đường Tuấn dừng tay, Ngân Lang Vương chủ động ký kết thề ước chủ tớ với Đường Tuấn. Ông ta hóa thành hình dạng con người, đi theo sau lưng Đường Tuấn, như người đầy tớ già. Ngân Lang Vương quát lên với đám người ở lâu đài Ngân Lang: “Ta đã đầu hàng chủ nhân, về sau lâu đài Ngân Lang cũng là của chủ nhân.”
Đám người ở lâu đài Ngân Lang nhìn thấy cảnh tượng này, run lên trong chốc lát, sau đó đồng loạt quỳ xuống, nói: “Bái kiến chủ nhân.”
Đường Tuấn khẽ gật đầu, hỏi Ngân Lang Vương: “Vừa nãy ông nói có người bảo ông giết tôi, là ai?”
“Là Sở Hải.” Ngân Lang Vương không dám giấu diếm, nói thẳng sự việc ra.
“Đại nhân, Sở Hải lại dám phạm thượng, chúng ta có thể lên bẩm với Thần Đình, cách chức của anh ta.” Đám người Cẩu Đản cũng rất tức giận, đưa ra đề nghị.
Trong mắt Đường Tuấn vụt qua sát ý, nói: “Không cần. Loại chuyện nhỏ nhặt này, tôi có thể xử lý.”
“Ngân Lang Vương, ông theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346747/chuong-1987.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.