Chương trước
Chương sau
“Bà là ai?” Đường Tuấn hỏi.



Người phụ nữ lạnh lùng cười nói: “Tôi là Lương Thiên Lam. Cậu chính là thằng nhãi mà Tạ Cẩm Tú đã nói đến sao? Nhìn có vẻ không lợi hại như lời bọn họ đã nói?”



Nghe xong, Đường Tuấn cũng hiểu ra, hóa ra người phụ nữ này là người của tổ chức Diệt Thần.





“Cái thứ đó không dễ lấy, nếu thực lực của cậu quá yếu thì đổi người khác.”



Nói xong câu này, Lương Thiên Lam nhướng mày, hai ngón tay đan vào nhau, ngọn lửa tạo thành kiếm một tiếng xoẹt phá vỡ không gian bay đến chém Đường Tuấn.







Trên ngọn lửa chứa đựng sức mạnh to lớn của quy luật ngọn lửa, không gian như bị đốt cháy, phát ra tiếng sột soạt đáng sợ. Lương Thiên Lam đã dùng sức mạnh của cảnh giới Bán Bộ Hóa Thần với nhát kiếm này.



Không còn là sự thăm dò đơn giản nữa, mà là muốn cho Đường Tuấn một bài học. Đường Tuấn cảm thấy nhát kiếm này là cố tình.



Nếu là cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao bình thường thì ít nhất nhát kiếm này cũng làm bị thương nặng. Đôi mắt Lương Thiên Lam khẽ lim dim, sâu trong đôi mắt ẩn giấu nụ cười chế nhạo.



Trong lòng Đường Tuấn có chút tức giận, thân hình anh hóa hư không để tránh nhát kiếm này.



Lương Thiên Lam cười khẩy, nói: “Cậu đã hiểu được hệ mẫu của quy luật không gian thì làm sao tôi không biết được, nhưng cũng chỉ là hệ mẫu mà thôi. Tôi có hàng ngàn cách để đối phó với cậu, làm thế nào cậu cản được một nhát kiếm của quy luật ẩn chứa lửa chứ?”



Dường như để ứng nghiệm lời nói của bà ta, hỏa kiếm phát ra một tiếng nổ bùng, khắp bầu trời hóa thành một trận mưa lửa, mỗi giọt mưa chính là một nhát kiếm, phong tỏa cứng toàn bộ không gian trong động phủ.



“Giờ cậu còn muốn chạy đi đâu?”



Lương Thiên Lam cười mỉa mai. Mặc dù Đường Tuấn là người trong tổ chức cử đến hợp tác với bà ta nên chắc chắn là sẽ không giết, nhưng ai bảo anh có liên quan đến người phụ nữ tên Tạ Cẩm Tú kia, dạy cho một bài học nhỏ cũng không sao.





“Không dám đối mặt với nhát kiếm này, thật không có dũng khí, Tạ Cẩm Tú mù rồi sao? Sao lại thích cái tên như cậu?” Lương Thiên Lam chế giễu.







“Ai nói tôi muốn bỏ chạy.” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh Lương Thiên Lam.







Cùng lúc đó là tiếng nắm đấm phá vỡ không gian.







Nắm đấm của Đường Tuấn uốn lượn như bệnh trùng tơ, đập xuống bờ vai của Lương Thiên Lam không chút khách sáo.







Biến hóa quá nhanh, đợi đến khi nắm đấm vung xuống thì Lương Thiên Lam mới phản ứng.Trên nắm đấm truyền đến sức mạnh khủng khiếp, một cú đấm làm toàn thân bà ta run rẩy và liên tục lùi mấy bước về sau.







Những nhát kiếm mưa lửa cũng tan biến theo.







Lương Thiên Lam là cao thủ Bán Bộ Hóa Thần thực sự, được xem là nhân vật lớn trong Thần Đình. Lần này bà ta đến, mục đích rất đơn giản, chính là dạy cho Đường Tuấn một bài học, sau đó sai khiến Đường Tuấn giúp bà ta giành được bảo vật kia.




Nhưng bà ta không ngờ, Đường Tuấn cho bà ta một nắm đấm. Sức mạnh của nắm đấm khủng khiếp hoành hành trong cơ thể bà ta như một làn sóng, mang theo những cơn đau đớn. Mặc dù nỗi đau không lớn nhưng bà ta cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.