Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Đường Tuấn khẽ biến.



Địa Cầu Nhất Mạch, chỉ có mười ba tộc thoát khỏi kết cục bị phong ấn. Có thể biết được tình hình năm đó nguy cấp đến mức nào.



Ngoại trừ tin tức về mười ba tộc ra thì Cố Quân cũng không biết gì về những chuyện khác.





Vậy ông nghĩ tôi có mục đích gì?” Đường Tuấn hỏi.



Cố Quân nghiêm mặt nói: “Tôi đại diện cho những người nhà họ Cố đến nói chuyện với cậu. Tuy rằng nhà họ Cố xuất thân từ Trái Đất, nhưng mấy năm nay nhà họ Cố đã cắm rễ ở thế giới Man Hoang, thị tộc đã không ngừng khuếch tán gấp trăm lần, tộc nhân càng nhiều hơn gấp mấy vạn lần trước kia. Có thể đạt tới trình độ hiện giờ, toàn dựa vào nhiều thế hệ của nhà họ Cố chúng tôi giao tranh mà có được, không có bất kỳ liên quan nào đến trái đất. Mà Trái đất cũng đã sớm lưu lạc thành Thiên Khí Chi Địa.”



Ông ta dừng lại một chút, nói: “Nhà họ Cố chúng tôi không muốn tiếp tục cuộc sống lang bạt đầu đường xó chợ như này. Các tộc nhân của nhà họ Cô có cuộc sống của họ, cũng sẽ không trả giá tính mạng mình vì những chuyện năm đó.







“Muốn hoàn toàn thoát khỏi Địa Cầu Nhất Mạch sao?”



Đường Tuấn cười khẽ, chỉ là nụ cười này vừa nhìn khiến mọi người không khỏi chua xót.



Vốn dĩ anh không định làm gì nhà họ Cố, nhưng mà thái độ quyết tâm của nhà họ Cố vẫn làm anh cảm thấy khó chịu. Có điều anh cũng không trách nhà họ Cố, chuyện liên quan đến tôn giả Ngự, trong vũ trụ có mấy người có lá gan đối nghịch chứ.



“Được.” Đường Tuấn nói.



Vẻ mặt của Cố Quân lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều, nói: “Cậu yên tâm tôi cũng sẽ giữ kín như bưng về chuyện cậu đến từ Trái Đất. Chờ sau này cậu có được thế lực đối phó với tôn giả Ngự thì nhà họ Cố chúng tôi có thể lựa chọn đứng ở phe của cậu.”



Trong mắt Cố Vân Minh đã lộ ra tia phẫn nộ. Tôn giả Ngự, chính là người mạnh nhất trong vũ trụ. Gần một trăm ngàn năm qua, có được mấy người như tôn giả Ngự? Còn nữa, nếu Đường Tuấn thật sự đạt tới trình độ này, thì dù có thêm nhà họ Cố gia nhập vào không thì cũng chẳng phải vấn đề.



“Lựa chọn rất sáng suột.” Tuy rằng Đường Tuấn rất phẫn nộ, nhưng mà không còn cách nào. Anh cũng đâu thể nào ép nhà họ Cố đâm đầu vào chỗ chết được.



Đường Tuấn không dừng lại, đứng dậy rời khỏi phòng bao.



“Chú ba, đây thật sự là ý của dòng họ sao?” Lúc này Cố Vân Minh đã hồi phục lại từ nổi khiếp sợ.



Cố Quân nói: “Đúng vậy. Nếu sức mạnh của cậu ta có thể so sánh với đại năng Hóa Thần, thì nhà họ Cố chúng ta có lẽ sẽ suy xét một chút. Nhưng anh ta quá yếu ớt, thực lực còn kém hơn cả chú, không có năng lực lãnh đội ngũ đạo khổng lồ như vậy. Đi theo cậu ta chỉ có thể chịu chết.”





“Yếu ớt sao?”







Cố Vân Minh nói nhỏ.







Một người Cảnh giới Nguyên Đan Viên Mãn có thể địch được tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, vậy mà lại bị người khác tặng cho danh hiệu yếu ớt.







Cố Quân nhíu mày nói: “Cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, mà không đến trình độ pháp lực ngàn nguyên, không phải yếu ớt thì là gì.”







“Chú ba, chú sai rồi. Nhà họ Cố cũng sai rồi.” Cố Vân Minh vốn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo vì mình có thể sinh ra trong nhà họ Cố. Nhưng không ngờ vào lúc này, cô ấy lại cảm thấy cáu gọi là gia thế cấp một không đáng nhắc tới như thế.







Tuy rằng không biết vì sao nhiều người cho Đường Tuấn trở thành người tu hành cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, nhưng cô ấy không nghi ngờ phán đoán của mình.







“Cố Vân Minh, cháu muốn làm gì?” Cố Quân khẽ quát nói.




Cố Vân Minh đứng dậy, nói: “Cháu sẽ chứng minh cho mọi người thấy.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.