Chương trước
Chương sau
Trên bàn cờ, tất cả đá cô cả điều khiến đột nhiên nổi tung, hóa thành cát bụi rơi lả tả xuống.



"Điều này, điều này sao có thể!" Giọng cô cả run lên.



"Cô cả, sao vậy?" Ngô Nhất Chương bỗng nhiên đứng dậy, có thể khiến cô cả này thất lễ như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.





"Là khí tức của thánh quan." Cô cả cảm nhận được sự run sợ của Nguyên Anh trong cơ thể, không nhịn được thất thanh nói.



Tu sĩ ngưng kết được thánh quan trong cảnh giới Nguyên Anh, tự nhiên sẽ tạo ra áp lực to lớn với các cảnh giới Nguyên Anh khác, thậm chí có thể làm nhiễu động trời đất. Loại nhiễu loạn này rất nhỏ, phải có tu vi đến một cấp độ nào đó mới có thể cảm nhận được.







Trong đấu trường Chân Ý, anh mắt của mọi người nhìn về phía trên đỉnh Cửu Tinh Quan của Đồ Yên Nhi.



Cô gái đối đấu với Đồ Yên Nhi, vốn dĩ có ưu thế áp đảo, nắm chắc phần thắng, nhưng lúc này Nguyên Anh trong cơ thể phát ra một tiếng thở thống khỏ, sau đó thu hết Anh Khí về, giống như vô cùng sợ hãi với Nguyên Anh Cửu Tinh Quan kia.



Cô gái nhanh chóng cảm nhận được pháp lực mạnh mẽ này đột nhiên hơi chậm lại, vận khí không ổn định, phun ra một ngụm máu tươi.



Không cần đánh tiếp, cô gái cũng biết mình đã thua.



Đây là sự áp chế Nguyên Anh của Cửu Tinh Quan. Thực lực càng thấp, áp chế càng kinh khủng. Cho dù bây giờ Đồ Yên Nhi chỉ mới đạt được cảnh giới Nguyên Anh, nhưng cũng tạo ra ảnh hưởng nhất định với trình độ cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao.



Cô gái không cam tâm liếc Đồ Yên Nhi, nhưng cũng biết trận tiếp theo không phải của cô ta, khẽ thở dài, buồn rầu xuống sân đấu.



Trong đám người Độc Tông, đôi mắt Chúc Anh Hưng co rút, cơ thể cũng sắp không đứng vững, khiếp sợ nhìn Đồ Yên Nhi, lẩm bẩm nói: "Sao soc thể là Cửu Tinh được! Cô ta sao có thể ngưng kết được thánh quan!"



Bà ta biết Đồ Yên Nhi đột phá Nguyên Anh, nhưng lúc tức giận, vốn dĩ cũng không hỏi về cấp độ Nguyên Anh của Đồ Yên Nhi. Mấy nghìn năm nay Độc Tông chưa từng có một Nguyên Anh Cửu tinh thánh quan.



Đội nhiên trên mặt Chúc Anh Hưng lộ ra vẻ vui mừng khôn siết nói: "Cô ây là học trò của tồi! Phần này vinh dự cũng thuộc về tôi."



Nhưng người khác của Độc Tông đang khiếp sợ cũng không nhịn được nử nụ cười châm chọc sự vô liêm sỉ của Chúc Anh Hưng.







"Chúc trưởng lão, ngươi không phải muốn đuổi Đồ Yên Nhi ra khỏi môn hạ sao?" Có người hỏi.







Chúc Anh Hưng hung hăng trừng mắt nhìn người này nói: "Ai cho phép cậu nói bậy, cô gái nhỏ này có thể có hôm nay, toàn dựa do tôi hết lòng bồi dưỡng. Không có tôi, nào có cô ta!"







Mọi người im lặng.







Đồ Yên Nhi còn sững sờ đứng trên đài, vốn dĩ không biết xảy ra chuyện gì. Cô ta biết Hoàng Kim Tinh Quan Cửu Tinh hiếm thấy, nhưng trong lòng cô ta không biết ý nghĩa là gì.







Trên đài quan sát, ba người Cổ Minh cuối cùng chậm rãi phục hồi tinh thần.







"Làm sao giờ?" Cổ Minh hỏi.







Thánh quan hiện thế, có thể nói là chuyện lớn kinh khủng của Man Hoang, với thân phận của ba người không có cách nào giải quyết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.