Chương trước
Chương sau
“Chỉ là một tên Lục Văn mà thôi, có thể lợi hại đến đâu được chứ.” Đồ Yên Như châm biếm một câu.



Trong khi mọi người nói chuyện, trận chiến trên sân cũng dần dần phân ra thắng bại, tuy rằng thực lực của Thu Hải Sơn lợi hại hơn Đinh Hàn một chút, nhưng mà ông ta đang bị trọng thương, hơn nữa còn có các đệ tử của Thần Đình phòng thủ ở một bên, ông ta cũng cảm thấy e ngại nên không thể hiện hết sức mạnh của mình, rất nhanh đã bị Đinh Hàn đè ra đánh.



“Thu Hải Sơn, ông không chạy thoát được đâu.” Đinh Hàn nổi giận gầm lên, ngón tay như móc câu, lại có thể xé một mảng máu thịt từ trên người của Thu Hải Sơn.



Hơi thở của Thu Hải Sơn càng thêm nặng nề, khóe miệng lại xuất hiện một ý cười, thân thể bỗng nhiên nổ tung, biến thành một làn sương đen, bay nhanh về phía chân trời.



“Không xong rồi! Là Độn Thuật Thần Thông!” Sắc mặt của nhóm người Vương Nhất Trung đứng trên bảo thuyền đều thay đổi.





Nếu như là Độn Thuật Thần Thông bình thường thì bọn họ không để vào trong mắt. Nhưng mà Độn Thuật Thần Thông mà Thu Sơn Hải sử dụng là dùng máu để thúc đẩy, một khi chạy trốn, nó có thể so với cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ! Bọn họ không chú ý một chút, vậy mà lại để đối phương thực hiện Độn Thuật bỏ trốn.



“Đuổi theo!” Đinh Hàn nghiêng mình dừng trên chiếc thuyền khổng lồ, Vương Nhất Trung nhanh chóng ra lệnh, điều khiển bảo thuyền đuổi theo hướng mà Thu Hải Sơn bay đi.



Ầm một tiếng, bảo thuyền đã chuyển hướng, tốc độ còn nhanh hơn chiếc bảo thuyền của Độc Tông gấp mấy lần. Giọng nói lạnh lẽo của Vương Nhất Trung từ xa xa truyền đến: “Độc Tông, lần này xem như các người gặp may.”







Chờ đến khi bảo thuyền Thần Đình biến mất trong tầm mắt của mọi người, những người Độc Tông mới khôi phục lại tinh thần, có cảm giác vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.



“Khi nào thì Độc Tông của ta mới có thể luyện ra được một vị đệ tử Thần Đình?’ Thương Quan Phong thở dài, nhàn nhạt hỏi một câu. sau đó ông ta đi vào trong bảo thuyền.



Còn lại mấy trưởng lão của Độc Tông, dáng vẻ ai nấy cũng ảm đạm, có vẻ như bọn họ đều bị những đệ tử Thần Đình đả kích rồi.



“Anh Đường.” Sau khi mọi người rời đi, Đồ Yên Nhi phát hiện không biết từ khi nào Đường Tuấn đã đi đến đầu bên kia của bảo thuyền, trong tay anh cầm một hòn đá phỉ thúy màu xanh lục, bộ dạng thất thần.



“Anh Đường này, chị của em cũng không cố ý nói anh như vậy đâu, thật ra trong lòng chị em cũng không xấu.” Đồ Yên Nhi nghĩ rằng Đường Tuấn bị lời nói của Đồ Yên Như ảnh hưởng, cô vội vàng lên tiếng an ủi anh.



Đường Tuấn lắc lắc đầu, giải thích hai câu. Những câu mà Đồ Yên Như nói cũng không đả kích được anh.



Sau khi quay lại phòng của mình, vẻ mặt Đường Tuấn đột nhiên trở nên nghiêm trọng, anh mở lòng bàn tay ra, rõ ràng đó là viên đá phỉ thúy màu xanh lục. Đôi mắt anh hơi hơi híp lại, lúc vừa rồi khi Thu Hải Sơn thực hiện huyết độn chi thuật, đã hấp dẫn ánh mắt của những người Thần Đình, mà viên đá màu xanh lục này lại từ trên người của ông yên lặng dừng lại trên bảo thuyền Độc Tông. Nếu không nhờ vào tinh thần của Đường Tuấn nhạy bén dị thường, chỉ sợ rằng cũng không phát hiện ra.



Tinh thần lực của Đường Tuấn vừa mới đi vào trong viên đá màu xanh lục kia, trong đầu anh đã vang lên một giọng nói: “Tên nhóc Độc Tông may mắn, trước mắt viên Lục Thần Thạch này sẽ gửi tạm ở chỗ cậu. Nội dung bên trong Lục Thần Thạch là từ trong thế lực cấp một đã được tôi ghi lại trên dưới ba mươi mấy loại Đại Thừa thần thông. Nếu như tôi chết, thì sẽ thuộc quyền sở hữu của cậu, Còn nếu không chết, thì cậu hãy thay tôi cất giữ nó cho tốt, đến lúc đó tôi sẽ trả cho cậu thù lao vừa ý.”



“Cũng không cần nghĩ đến việc tháo bỏ phong ấn trên viên Lục Thần Thạch. Phong ấn trên đó ít nhất phải là tu vi cảnh giới Nguyên Anh mới có thể phá vỡ được.”



m thanh này, rõ ràng là giọng nói của đạo tặc Thu Hải Sơn lúc nãy.



“Ba mươi mấy loại Đại Thừa thần thông?” Đôi mắt Đường Tuấn không khỏi sáng ngời.



Hiện tại thứ anh thiếu nhất chính là thuật tu luyện Đại Thừa thần thông.



Tinh thần lực tiếp tục được mở rộng, rất nhanh đã chạm đến một lá chắn vô hình, ngăn cản sự tra xét của tinh thần lực anh. Chắc chắn đây chính là phong ấn trong lời Thu Hải Sơn đã nói. Đường Tuấn thử phá vỡ phong ấn, nhưng phong ấn cũng không di chuyển một chút nào.



“Đúng là một tiểu quỷ không nghe lời, thật là có lòng tham. Chẳng qua một chút năng lượng này của cậu cũng không phá được phong ấn đâu.” Dường như phong ấn cảm nhận được năng lượng của Đường Tuấn, vang lên giọng nói của Thu Hải Sơn.



Trong tiếng cười mang theo chút mỉa mai, như thể đang cười nhạo Đường Tuấn không biết tự lượng sức mình.



Tâm niệm Đường Tuấn vừa động, chín mươi chín Đạo Thần văn trong Nguyên Đan đồng thời sáng lên, một cỗ sức mạnh to lớn mãnh liệt đến mức không cách nào có thể tưởng tượng được phóng về phía phong ấn với một tư thế vô song. Phong ấn vốn vững mạnh như bức thành tường nhưng trong nháy mắt lại sụp đổ dưới sự truy quét của sức mạnh này, thậm chí còn không duy trì nổi một giây.



“Tên nhóc, ngoan ngoãn thay tôi trông coi Lục Thần Thạch đi. A, sức mạnh này.”







Giọng nói Thu Hải Sơn vừa vang lên đã theo phong ấn cùng một chỗ, bị chín mươi chín Đạo Thần văn giội rửa không còn một mảnh, hoàn toàn tiêu tán.







Khóe miệng Đường Tuấn nhếch lên nở nụ cười nhạt.







Trong lần thử trước, anh chỉ sử dụng sức mạnh của sáu văn trên Nguyên Đan, thậm chí ngay cả Nhất Nguyên chi lực cũng chưa tới. Nhưng khi anh thôi động chín mươi chín Đạo Thần văn, trong phút chốc sức mạnh gần như đã tăng lên gấp mấy trăm lần, chỉ là một cái phong ấn vốn dĩ không cản nổi anh.







Sau khi phong ấn bị phá vỡ, trong góc tối u ám hẻo lánh cách xa bảo thuyền của Độc Tông mấy ngàn cây số, một bóng người đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt thoáng qua vẻ dữ tợn, trầm giọng gắt lên: “Chết tiệt! Tại sao Độc Tông lại có thể có một tên nhóc mạnh như vậy!”







Người này chính là Thu Hải Sơn, gã sử dụng huyết độn chi thuật phải rất vất vả mới thoát khỏi sự truy sát của mấy tên học trò Thần Đình, nhưng là bởi vậy thụ trước nay chưa có trọng thương, thực lực trăm không còn một.







Ban đầu gã lấy Lục Thần Thạch bỏ vào trên bảo thuyền của Độc Tông bởi vì biết rõ thực lực của Độc Tông vốn dĩ không thể phá giải được phong ấn cũng để lại cho bản thân một đường lui. Không ngờ phong ấn của Lục Thần Thạch vậy mà lại bị phá vỡ, gã vất vả lắm mới trộm được ba mươi mấy loại Thần Thông Đại Thừa cứ như thế mà mất luôn.







“Chờ thương thế của ta tốt lên sẽ đi tìm cậu tính sổ. Có điều vậy mà người này lại có thể phá vỡ phong ấn, chỉ e rằng cậu ta là tu sĩ Cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao. Không phải chỉ có tông chủ Độc Tông Thượng Quan Phong tu vi Cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, người này chẳng lẽ là Thái thượng trưởng lão của Độc Tông đã ẩn cư! Không quan tâm cậu ta là cái gì mà Thái thượng trưởng lão, dám đụng đến đồ vật của Thu Hải Sơn ta cho dù cậu ta là Cảnh giới Nguyên anh đỉnh cao, cũng nhất định phải trả giá đắt.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.