Trước mắt, là một mảnh rừng sâu thăm thẳm, dưới ánh trăng nhìn có vẻ có chút âm trầm.
“Là ai?” Đột nhiên Ngô Tứ dừng lại, trong lòng rùng mình một cái, trầm giọng quát.
Chẳng lẽ là mụ già Chúc Anh Hưng kia phái người tới ra tay với minh. Nhưng mà không thể nào nha. Chúc Anh Hưng muốn lên chức, cần phải có được sự ủng hộ của ông ta đấy.
“Vì chuyện làm ăn của gia tộc, xém tí nữa hại chết Yên Nhi, ông biết chữ chết viết như thế nào không?”
Giọng nói kia tiếp tục truyền ra từ rừng cây, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, một bóng người xuất hiện trước mặt Ngô Tứ.
“Là cậu.” Đợi thấy rõ ràng bóng người dưới ánh trăng, thần sắc khẩn trương của Ngô Tứ ngay lập tức thả lỏng, ánh mắt giễu cợt.
“Tôi nhớ rõ cậu tên Đường Tuấn nhỉ, là bạn bè tốt của Yên Nhi. Lúc đó, chỗ cậu ở còn là do tôi sắp xếp đấy. Thế nào, sân nhỏ ở đã quen chưa. Nơi đó là chỗ mà nô bộc của nhóm đệ tử Độc Tông dẫn tới ở đó, đúng lúc hợp với thân phận của cậu, ha ha ha ha.” Ngô Tứ nhìn Đường Tuấn, trào phúng nói.
Sắc mặt Đường Tuấn bình tĩnh, nói: “Tôi ở đâu cũng không sao cả. Nếu các người đã đóng xuống khóa Ngự Long, thế thì phải chịu trách nhiệm. Lại vì chút xung đột trong làm ăn của gia tộc mà rời khỏi Độc Tông. Chẳng lẽ ông không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346568/chuong-1808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.