Chương trước
Chương sau
“Lăng Hồng Lam, cô là người của Nguyệt Cốc, cô nhất định có biện pháp cứu Linh Anh? Nếu cô đã muốn xem Linh An thì cô cũng không muốn thấy Linh Anh bị phế như vậy.” Từ Nhẫn cảm nhận được hơi thở mỏng manh của Từ Linh Anh, vội vàng nói.



Lăng Hồng Lam nhìn Từ Linh Anh, nói: “Tôi có thể cứu anh ta. Nhưng mà các người phải nói hết những tin tức bí tàng về đạo sĩ Trung Thanh nói cho tôi biết.”



Từ Nhẫn vội vàng đồng ý: “Bí tàng đạo sĩ Trung Thanh rất có thể đã tên Đường Tuấn kia lấy được, chỉ cần cô có thể cứu Linh Anh, nhà họ Từ sẽ toàn lực giúp cô.”





Lăng Hồng Lam lại không để bụng, cười nói: “Lăng Hồng Lam tôi cần gì sự hỗ trợ của các người, một tên nhóc lục văn đã có thể đánh trưởng lão nhà họ Từ thành ra như vậy, nhà họ Từ các người đúng là càng sống càng thụt lùi.”



Nói xong Lăng Hồng Lam ngồi xổm xuống bên cạnh Từ Linh Anh, cảm nhận hơi thở trong cơ thể anh ta, sắc mặt hơi thay đổi, nói: “Đúng là thể chất Bán Linh Huyết. Nhưng mà thương thế khá nặng, thật sự là bị một người cảnh giới Nguyên Đan đánh sao?”







Lăng Hồng Lam nhịn không được nhìn về phía Từ Phong Trung, lại phát hiện không biết ông ta đã hôn mê từ lúc nào rồi.



“Đồ vô dụng.” Lăng Hồng Lam thấp giọng mắng.



“May mắn thể chất của cô là là Bán Linh Huyết, nếu không thì cho dù là thần tiên cũng khó mà cứu được.” Lăng Hồng Lam khẽ nhíu mày nói.



Cô ta lấy ra một viên đan dược nhỏ. Đan dược vô cùng bí ẩn, có thể khiến người khác nhìn thấy có một người đang ngồi xếp bằng ở bên trong.



“Ngưng Anh Đan.” Từ Nhẫn ngạc nhiên nói.



“Ánh mắt cũng không tệ, đúng là Ngưng Anh Đan, hơn nữa còn do một gia đình cổ đại ở Man Hoang Thành luyện ra.”



Bỏ đan dược vào trong miệng Từ Linh Anh, Lăng Hồng Lam nói: “Nếu nguyên đan bị vỡ, chỉ cần để anh ta ngưng tụ lại Nguyên Anh, có Bán Linh Huyết phối hợp, hơn nữa còn có Ngưng Anh Đan, xác suất thành công sẽ khá cao.”



Sau khi Từ Linh Anh ăn Ngưng Anh Đan, nguyên khí trời đất nhàn nhạt bao quanh thần văn ta, giống như kén tằm. Tốc độ khôi phục vết thương trên người Từ Linh Anh rất nhanh, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cùng lúc đó ở trong cơ thể của anh ta có một hơi thở mạnh hơn trước rất nhiều phóng ra ngoài.







“Cảm ơn.” Từ Nhẫn thấy như vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói lời cảm ơn với Lăng Hồng Lam.







Lăng Hồng Lam vẫy vẫy tay, nói: “Nhớ những gì đã đồng ý với tôi, bí tàng đạo sĩ Trung Thanh là của tôi! Còn có những kẻ đoạt được bí tàng kia đều phải chết, đồ mà Lăng Hồng Lam muốn thì không ai có thể đụng vào.”







Từ Nhẫn gật gật đầu, sắc mặt cũng âm trầm, lạnh lùng nói: “Cũng không cần cô nói, tôi cũng muốn cậu ta chết. Nhưng mà tên nhóc kia có thể đánh bại Phong Trung, thì chắc chắn cũng có chút bản lĩnh, đến lúc đó khả năng còn cần cô ra tay giúp đỡ.”







Lăng Hồng Lam cười nhạo một tiếng, nói: “Có thể. Một tên nhóc cảnh giới Nguyên Đan mà thôi, cho dù có chút thủ đoạn, Lăng Hồng Lam tôi cũng không để trong mắt.”







Lúc này Từ Nhẫn mới yên tâm, trong lòng thầm tính toán. tuy rằng Lăng Hồng Lam cũng là cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ nhưng là người Nguyệt Cốc, thân thế của cô ta vượt xa nhà họ Từ, xét về thực lực hay xuất thân thì Lăng Hồng Lam đều mạnh hơn ông ta rất nhiều. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khi Lăng Hồng Lam kiêu căng nhưng Từ Nhẫn lại không dám tức giận. Hoàn cảnh có mạnh mấy cũng không có tác dụng, chỉ có thực lực bản thân mạnh mới là cơ bản.







Hành lang bên ngoài Thái Sơn, tông chủ Thanh Đan Tông Đan Dương Tùng đứng canh giữ bên cạnh cái xác của Cổ Dương với Ngô Tiểu Trinh, vẻ mặt vô cùng đau khổ, trong mắt là sự tức giận với hận thù.







“Tại sao?” Đan Dương Tùng lẩm bẩm tự hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.