Chương trước
Chương sau
"Cái nơi quỷ quái này thực sự có bảo tàng của đạo sĩ Trung Thanh sao? May mắn là Đồ Yên Nhi tôi không thể bị nhiễm độc, bằng không đi vào đây quả thực không tốt chút nào. Ể, vậy mà lại có người có thể đi vào trong khí độc."



Ðúng lúc này, bỗng nhiên có một thanh âm phía trước Ðường Tuấn vang lên.



Khí độc phía bên trái Đường Tuấn, có một bóng người đần đần hiện ra. Chỉ sau vài nhịp thở, một cô gái tóc đen, trang phục đen, vẻ ngoài thanh tú, khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi xuất hiện trước mặt Đường Tuấn. Cô gái cảnh giác nhìn chằm chằm Ðường Tuấn, pháp lực mạnh mẽ đang hấp thụ không ngừng: "Anh là ai?"





Ðường Tuấn khẽ nhíu mày.



Tu vi của cô gái này vậy mà cũng đạt đến cảnh giới nguyên đan Viên Mãn. Trong mi tâm không ngừng lóe ra những tia sáng trên nguyên đan khắc họa rõ nét ba văn lộ, rõ ràng đã hấp thụ được sức mạnh của ba văn rồi.



"Tôi tên là Ðường Tuấn." Ðường Tuấn tự giới thiệu.







"Không phải người của ba nhà Mãn Uyên Thành." Cô gái nhẹ nhàng thở ra, nói: "Tôi tên Đồ Yên Nhi."



"Xem có vẻ anh đến đây cũng vì bảo tàng của đạo sĩ Trung Thanh, vậy đúng lúc chúng ta có thể lập thành một đội." Ðồ Yên Nhi cười nói.



Nụ cười của cô rực rỡ lại chân thành, không giống như đang làm bộ.



"Thực lực của cô." Ðường Tuấn nói.



Thực lực của Ðồ Yên Nhi sở hữu ba văn nguyên đan này không tồi, nhưng anh cũng đã mười lăm văn, vốn dĩ không cùng một trình độ, thực sự không muốn thêm một mối cản trở. Hơn nữa anh cậy vào nguyên đan trong khí độc để tu luyện, cũng không muốn đồng hành với người khác, tránh để bị phát hiện.



Ai ngờ Ðồ Yên Nhi lại vỗ vỗ ngực, ngạo nghễ nói: "Yên tâm đi, tuy rằng thực lực của tôi mạnh hơn anh, nhưng tôi không ngại việc anh sẽ cản trở tôi đâu. Tôi có thể bảo vệ anh."



Ðường Tuấn ngẩn ra. Nhìn thấy dáng vẻ của Ðồ Yên Nhi, anh bỗng nhiên nhớ tới Hoa Tiểu Nam. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại gật gật đầu, đồng ý với lời mời thành lập đội của Ðồ Yên Nhi.



Tính cách Ðồ Yên Nhi hồn nhiên, không có những suy nghĩ trù tính. Sau khi lập đội, lại lấy ra một tấm bản đồ để dùng chung, điều này khiến cho tốc độ thăm dò vào sâu bên trong của hai người nhanh hơn nhiều. Ðường Tuấn cũng không đám hấp thụ khí độc một cách thoải mái nữa, nhưng cho dù như vậy, trong nguyên đan lại tăng thêm một đạo thần văn. Hiện tại ước chừng đã có được mười sáu đạo thần văn.



Cùng lúc đó, tại bên ngoài thông đạo Thái Sơn đã được người của ba nhà khai phá, đám người Âm Hào đang nghỉ ngơi.





Vài luồng sáng với tốc độ khủng khiếp đang tiếp cận đến, luồng sáng tản ra, xuất hiện ba ông già.







"đó là tộc lão của nhà họ Triệu tôi - Triệu địch Lâm."







"Trưởng lão Âm Hạ Thu của nhà họ Âm tôi."







"Còn tôi là phó gia chủ Từ Phong Trung của nhà họ Từ."







Người của ba nhà ngay lập tức nhận ra thân phận của ba ông già này, nhất thời quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng cung kính. Nếu Đường Tuấn có mặt ở đây, có thể nhận ra được trong đó có một người là chính là bác cả của m Thư Vũ, người đã làm thương tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh - Thủy Thanh Lam với một chưởng. Xem ra, hai người còn lại, Từ Phong Trung và Triệu địch Lâm, có khí thế cũng chẳng kém gì m Hạ Thu, ít nhất cũng đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ.







Ba người đứng trong khung cảnh mờ ảo, đo Từ Phong Trung dẫn đầu.







Từ Phong Trung nhìn lướt qua đám người phía dưới, cuối cùng dừng lại ở nơi có hai thi thể của Cổ Dương và Ngô Tiểu Trinh.




"Ai giết?" Âm thanh của Từ Phong Trung lạnh lẽo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.