Chương trước
Chương sau
Man Hoang Thành sở đĩ gọi là Man Hoang, vì nguyên nhân là những vùng đất được khai phá chưa nhiều lắm. Mà những vùng đất này đa số đều là những nơi cực kỳ nguy hiểm, hoặc bị những yêu thú hung tợn chiếm đóng. Thậm chí còn có những yêu thú có sức mạnh không thua kém gì Hoá Thần đại năng.



Lúc đám người Đường Tuấn đến, bên ngoài Thái Sơn có hai tốp người đang giằng co, xem có vẻ như có thể đánh nhau bất cứ lúc nào. Trong một tốp người còn có người mà anh quen biết, Ngô Tiểu Trinh và Cổ Dương. Tốp người còn lại, quan sát những dấu hiệu trên đáng người và quần áo, chắc chắn là người của nhà họ Triệu.



Thêm tốp người của Âm Hào và Đường Tuấn.





Người của ba đại gia tộc danh môn của Mãn Uyên Thành đều đến đông đủ rồi.



Đường Tuấn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: "Có thể khiến cả ba đại gia tộc danh môn hành động, xem ra bảo vật trong Thái Sơn chắc chắn không hề bình thường."







Vốn dĩ, trong cuộc hành trình đến Thái Sơn, anh chẳng qua chỉ muốn đến đây xem thử. Nhưng mà bây giờ, lại gợi cho anh một chút hứng thú. Có lẽ, nói không chừng trong đấy còn có thần thông cấp cao.



Nhìn thấy Đường Tuấn đứng trong đám người, Ngô Tiểu Trinh hơi sững người, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.



Sự gia nhập của đám người m Hào, khiến cho hai tốp người vốn đĩ đang giằng co càng thêm căng thẳng.



"Ha ha ha. Không ngờ bảo tàng của đạo sĩ Trung Thanh lại khiến cho cả ba đại gia tộc danh môn của Mãn Uyên Thành tham gia vào, đúng là một vở kịch hay." Lúc này, một giọng nói từ xa truyền đến.



Một nguồn sáng xuất hiện từ xa đến gần, hoá thành một con người.



Người này vẻ ngoài bình thường, dáng người thon dài, sau lưng vắt một cây giáo bằng đồng thau.



"Từ Linh Anh, dựa vào nhà họ Từ cậu mà chiếm đoạt được bảo tàng của đạo sĩ Trung Thanh sao."



"Nhà họ m tôi cũng chẳng hứng thú với bảo tàng của đạo sĩ Trung Thanh đâu."







Hai âm thanh liên tiếp vang lên, Triệu Thanh Sơn và Âm Thư Vũ cùng xuất hiện trên không trung, cùng với Từ Linh Anh hình thành một tình thế đối đầu.







Hơi thở của cả ba đều vô cùng mạnh mẽ, xuyên qua trời cao, mỗi người chiếm đóng một hướng. Trong đó Từ Linh Anh mạnh nhất, nhưng mà Triệu Thanh Sơn và Âm Thư Vũ hợp tác đối kháng lại, cũng chẳng kém là bao. Phía dưới, tu sĩ của cả ba nhà đều nhao nhao ngẩng đầu xem bọn họ, ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ, đây chính là người trẻ tuổi mạnh nhất Mãn Uyên Thành.







Từ Linh Anh phất tay bố trí phong ấn xung quanh ba người. Anh ta lúc này mới nói với Triệu Thanh Sơn và m Thư Vũ: "Bảo tàng của đạo sĩ Trung Thanh, ba nhà chúng ta cùng nhau khai phá. Bảo vật trong đấy, nhà họ Từ tôi muốn bốn phần, hai nhà các anh mỗi nhà ba phần."







Triệu Thanh Sơn và Âm Thư Vũ liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật gật đầu. Hiện tại ba nhà đều phát hiện ra bảo tàng của đạo sĩ Trung Thanh, không thể khai phá một mình, tạm thời liên minh là lựa chọn tốt nhất. Về phần phân chia sau này, chỉ là giao hẹn trước qua lời nói thôi, cuối cùng vẫn phải dựa vào sức mạnh và cơ duyên của mỗi người.







"Âm Thư Vũ, nghe nói nhà họ Âm cô đang giữ một tên tên là Đường Tuấn. Chờ sau khi khai phá bảo tàng của đạo sĩ Trung Thanh, cô phải giao anh ta cho tôi." Từ Linh Anh thản nhiên nói.







"Tất nhiên là được rồi." Âm Thư Vũ không chút do dự, nói: "Tôi đã thả vào cơ thể anh ta một con trùng cổ, anh ta chạy không thoát nổi đâu."







Cô ta sẽ không vì Đường Tuấn mà đắc tội với Từ Linh Anh đâu. Một người sức mạnh tu luyện yếu ớt, trong mắt gia tộc đánh một chẳng khác gì phế vật, cũng có thể tiến hành giao dịch rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.