Trong lúc Âm Thư Vũ vừa uống trà vừa nghịch chiếc lư hương mua được từ cuộc đấu giá, đột nhiên có người nói rằng Đường Tuấn đang đến thăm.
Trên mặt Âm Thư Vũ nở một nụ cười và nói: “Tôi biết anh ta sẽ đến. Không ai dám không nghe lời Âm Thư Vũ tôi.”
“Hãy để anh ta vào.” Âm Thư Vũ ra lệnh.
Một lúc sau, Đường Tuấn bước vào dưới sự dẫn dắt của đám thuộc hạ của nhà họ Âm.
Khi Đường Tuấn bước vào, Âm Thư Vũ đang cúi đầu uống trà, làn sương mờ ảo khiến khuôn mặt cô ta có chút mơ hồ. Thậm chí cô ta không ngẩng đầu lên, nhìn cốc trà trong tay, như thể nó có thể mang lại cho cô ta thêm niềm vui.
“Anh có biết tại sao tôi lại tìm anh không?” Âm Thư Vũ hỏi.
Đường Tuấn lắc đầu. Âm Thư Vũ một cô chủ của thế gia như thế này, trong nhà còn có cường giả cảnh giới Nguyên Anh tọa trấn, sự giàu có của nhà họ m là bậc nhất ở Mãn Uyên Thành. Muốn người có người, muốn tiền có tiền. Anh không rõ Âm Thư Vũ tìm anh làm cái gì?
“Bởi vì anh không có lai lịch, cho dù anh có chết cũng không ai truy cứu.” Âm Thư Vũ thờ ơ nói. Giọng điệu hơi lạnh lùng, như không phải nói về một người, mà là một vật không đáng kể.
Đường Tuấn giật mình, trong lòng không khỏi tức giận.
"Tôi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346500/chuong-1740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.