“Nói đi, vì sao anh phải đối phó với tôi?” Đường Tuấn bóp chặt cổ họng Từ Chiêu, hơi hơi thắt lại.
Răng rắc.
Từ Chiêu có chút sửng sốt, cánh tay đau nhói.
Hóa ra Đường Tuấn đã bẻ gãy tay anh ta.
Trên mặt Từ Chiêu lộ ra vẻ sợ hãi, anh ta luôn luôn kiêu ngạo và ngang ngược, không ngờ tên trước mặt mình còn điên cuồng và kiêu ngạo hơn anh ta!
“Là anh cả của tôi.”Từ Chiêu nói.
Nếu không có sự bảo vệ của bùa hộ mệnh, chỉ bằng vài cú đấm Đường Tuấn có thể khiến anh ta bị thương nặng rồi.
“Từ Linh Anh.” Đường Tuấn cau mày nói.
Anh và Từ Linh Anh hoàn toàn không biết nhau, làm sao đối phương lại tìm tới anh?
“Anh cả tôi muốn cây Hư Linh Quả của anh!” Từ Chiêu thẳng thắn nói ra.
Để anh ta chiến đấu với anh cả đi.
Từ Chiêu không có ý định gây chuyện, chỉ là anh ta không muốn vì Từ Linh Anh mà mất đi mạng sống quý giá của mình.
"Cây Hư Linh Quả? Là Ngô Tiểu Trinh phải không?" Đường Tuấn ngây người ra, đột nhiên trong đầu hiện lên ánh mắt phẫn hận của Ngô Tiểu Trinh.
“Chỉ vì cây Hư Linh Quả mà muốn giết tôi?” Ánh mắt Đường Tuấn đầy sự u ám.
Nếu hôm nay đổi thành người khác, anh sợ mình chết mất rồi. Có thể thấy nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346497/chuong-1737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.