Chương trước
Chương sau
Cảnh giới tu vi của Thủy Thanh Lam đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ từ lâu, còn Đan Dương Tùng chỉ có sơ kỳ, chênh lệch một cảnh giới nhỏ, Đan Dương Tùng nào phải là đối thủ của Thủy Thanh Lam.



"Cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ!" Đan Dương Tùng thất thanh nói.



Mặc dù Man Uyên Thành cũng có cảnh giới Nguyên Anh, nhưng cơ bản đều là sơ kỳ. Người tu hành có cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, chỉ có một người.





Ngay trong nháy mắt khi Đan Dương Tùng thất thần, Đường Tuấn đã thu hồi pháp lực.



"Được rồi." Đường Tuấn nói.







Phụt phụt phụt.



Đường Tuấn nói xong câu này, theo đó trên người của Triệu Thanh Sơn bỗng nhiên tuôn ra từng đợt sương mù màu xanh. Sương mù màu xanh tràn ngập ra, trong nháy mắt cây cối xung quanh đều khô héo.



"Độc Mạn Đà La." Đan Dương Tùng cả kinh nói.



Khói độc dần dần tan đi, lộ ra bóng dáng của Triệu Thanh Sơn. Lúc này, sắc mặt của Triệu Thanh Sơn cũng trở lại bình thường, hơn nữa trong mơ hồ khí tức càng thêm viên mãn như ý, bất ngờ đột phá cấp độ nguyên đan song văn.



Bộp!



Cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong cơ thể, Triệu Thanh Sơn chắp tay, vẻ mặt cung kính, cúi người hành lễ với Đường Tuấn.



"Cảm ơn cậu đã ra tay." Triệu Thanh Sơn nói.



Độc Mạn Đà La quấy nhiễu anh ta hơn nửa tháng, thậm chí hao tốn nhiều tiền mời Đan Dương Tùng ra tay, kết quả cũng không được như ý muốn, thậm chí có thể sẽ để lại di chứng, ảnh hưởng đến tu luyện trong tương lai. Thật sự không ngờ rằng, Đường Tuấn vừa ra tay thì đã hoàn toàn trị tận gốc độc Mạn Đà La.



Vừa nghĩ tới trước đó anh ta còn hiểu lầm Đường Tuấn, trong lòng càng thêm xấu hổ.



Đường Tuấn khoát áo, nhìn về phía Đan Dương Tùng: "Bây giờ còn cảm thấy liên thiên không?"







Mặt già của Đan Dương Tùng đỏ ửng, trong giọng nói còn mang theo vẻ không thể tin được, nói: "Đây là y thuật gì vậy?"







Thời tuổi trẻ ông ta du lịch hơn phân nửa thế giới Man Hoang, từng nhìn thấy vô số kỳ nhân dị sĩ, trong số đó người có y thuật tài giỏi cũng không ít, nhưng có thể làm được như Đường Tuấn thế này, dường như không có mấy ai. Mà những người đó, có ai không phải là đại sư có tiếng tăm lừng lẫy của Man Hoang Thành, ngay cả người tu hành cảnh giới Hóa Thần cũng phải dùng lễ độ của người cùng thế hệ để cư xử.







"Chẳng lẽ là học trò của đại sư ẩn thế nào đó ở Man Hoang Thành sao?" Nhìn thoáng qua Thủy Thanh Lam đứng bên cạnh Đường Tuấn, suy nghĩ này của ông ta càng chắc chắn hơn.







"Y học cổ truyền." Đường Tuấn nói.







Đan Dương Tùng nhăn mày lại. Ông ta nghe nói tên tuổi của rất nhiều đại sự ở Man Hoang Thành, nhưng chưa từng nghe nói đại sư y thuật tu tập y học cổ truyền. Nhưng dù là vậy, Đan Dương Tùng cũng không dám khinh thường nữa, thu hồi tâm tư coi thường trước đó.







"Thưa ngài, đây là một viên nguyên thạch trung phẩm, coi như là thù lao cậu chữa bệnh cho tôi lần này." Triệu Thanh Sơn do dự một chút, lấy ra một viên nguyên thạch.







Nguyên thạch óng ánh sáng long lanh, ẩn chứa trong đó là nguyên khí vô cùng dày đặc, tinh thuần hơn nguyên thạch hạ phẩm mười mấy lần.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.