Chương trước
Chương sau
“Là bí thuật thần thông của Thiên Huyền Tông, Diệu Quang Kim Đồng!” Quốc sư Trần Hựu sững người, ông ta thì thầm: "Nghe đồn Diệu Quang Kim Đồng có thể đốt cháy mọi thứ trên đời, tu luyện đến cực hạn thì chỉ cần một ánh mắt là có thể đốt trọi núi, đun sôi cả nước biển.”



Trần Ngọc cũng chậm rãi khôi phục bình tĩnh từ trong nỗi khiếp sợ, anh ta đứng cạnh cha mình, lạnh lùng nói: "Xem ra Tứ trưởng lão thật sự rất tức giận đấy, đến mức phải dùng cả Diệu Quang Kim Đồng.”



"Nghe nói tông chủ hiện giờ của Thiên Huyền Tông đã tu luyện Diệu Quang Kim Đồng đến tầng thứ chín. Trong cuộc đại chiến với Yêu Chủ trong Vạn Yêu Chi Sâm lần trước, ông ta chỉ cần một ánh mắt đã làm ba vị cao thủ cấp bậc Yêu Vương bị thương nặng.”





Trần Ngọc sợ hãi. Yêu Vương cấp cao thủ, đây chính là danh hiệu chỉ khi đạt đến Cảnh giới Nguyên Đan viên mãn mới có. Đặc biệt là yêu thú, cùng một cấp bậc nhưng lại mạnh gấp ba nhân loại.



Trần Hựu gật gật đầu, "Tên nhóc kia chết là cái chắc, cho dù Diệu Quang Kim Đồng của Tứ trưởng lão không đạt tới cảnh giới của tông chủ Thiên Huyền Tông, nhưng một chiêu dồn hết sức cũng có thể khiến người thuộc Cảnh giới Nguyên Đan viên mãn trọng thương. Đặc biệt là bây giờ Tứ trưởng lão còn nổi giân đến vậy, có thêm tâm hỏa thì uy lực của đòn này còn được tăng thêm gấp mấy lần.”







Hai người cách Đường Tuấn ra xa xa một chút, tựa hồ sợ sợ lát nữa sẽ bị ngọn lửa lan đến chỗ mình.



"Ôi."



Long Diên cũng thở dài, cô bắt đầu cảm thấy hối hận. Đường Tuấn có thể đánh lui Lưu Trường Vân, cho dù Lưu Trường Vân không dùng toàn lực, nhưng cũng chứng tỏ anh ta có thiên phú và thực lực hơn Trần Ngọc nhiều. Nếu có thể nghiêm túc bồi dưỡng thì tương lai ít nhất cùn đến Cảnh giới Nguyên Đan viên mãn.



Đáng tiếc lại gặp phải Diệu Quang Kim Đồng, đừng nói là Đường Tuấn, cho dù người đứng đó là cha cô, cũng chỉ có một kết quả, phải chết.



"Thú vị đấy."



Đường Tuấn nheo nheo mắt, nhìn ngọn lửa cháy càng lúc càng đượm trong đôi mắt Lưu Trường Vân, cuối cùng vì không còn thấy đôi mắt của vị Tứ trưởng lão Thiên Huyền Tông này đâu nữa, thứ họ nhìn thấy chỉ còn lại hai vầng mặt trời to bằng nắm tay trẻ con đang hừng hực lửa nóng.



Uy lực xủa Diệu Quang Kim Đồng có thể đạt tới trình độ tiểu thừa thần thông trung cấp đỉnh phong. Đây là lần đầu tiên Đường Tuấn nhìn thấy có loại đồng thuật mạnh đến như vậy.



"Đi chết đi."



Hai cột lửa bắn ra từ đôi mắt Lưu Trường Vân, cột lửa này chiếu qua đâu đều khiến không khí nơi đó bị nhiệt độ cao đốt cháy đến biến dạng.



Tốc độ của cột lửa cực nhanh, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Đường Tuấn. Đường Tuấn lại như đã bị dọa tới ngây người, không động đậy một chút nào.







Òanh.







Ngọn lửa nổ tung, ngọn lửa màu đỏ tím bao phủ Đường Tuấn, hình thành một quả cầu lửa nuốt trọn cơ thể của Đường Tuấn.







Vù vù vù vù.







Lưu Trường Vân thở dốc liên tục, giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu nành không ngừng lăn dài trên khuôn mặt lão ta. Thi triển Diệu Quang Kim Đồng đã khiến lão ta hao hết lực lượng toàn thân.







"May mắn là tên này sợ quá nên đứng đờ ra đấy không né tránh. Nhưng như vậy cũng khó trách, loại nhà quê không có kiến thức này đã bao giờ được thấy bí thuật thần thông của Thiên Huyền Tông chúng ta đâu.”







Tuy rằng thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng trên mặt Lưu Trường Vân lại lộ ra một nụ cười vô cùng hài lòng.







"Thiên Huyền Tông là tồn tại mạnh nhất trên hành tinh này." Lưu Trường Vân thở dốc vài cái mới miễn cưỡng khôi phục được chút sức lực, sau đó lão ta chậm rãi đứng thẳng dậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.