Chương trước
Chương sau
"Phải nhanh chóng rời đi thôi."



Đường Tuấn lẩm bẩm nói. Văn minh tu chân nơi này tối đa chỉ mạnh mẽ hơn trái đất hiện nay một chút mà thôi, theo như lời của Thuỷ Ma nói khu vực biên giới ở trong vũ trụ trợ giúp anh không quá lớn.



Hiện tại thời gian là quý giá nhất đối với Đường Tuấn.





Long Diên rất nhanh đã tới, lần này cô chuẩn bị dẫn Đường Tuấn tới hoàng cung. Nghe nói một trong bốn trưởng lão Thiên Huyền Tông là Lưu Huyền Vân đã sắp đến rồi.



Tỳ nữ U Liên bên cạnh Long Diên lén lút nhìn Đường Tuấn. Hai ngày nay chuyện của Đường Tuấn đã lan truyền ra khắp cả phủ công chúa bao gồm cả tin tức một chiêu đánh chết Huyền Thất.



Có thể một chiêu đánh chết một tên Huyền Giáp Vệ, kể cả là Huyền Giáp Vệ xếp hạng rất thấp thì thực lực cũng đã là vô cùng mạnh mẽ, không phải là loại người như U Liên có thể so sánh.







Vốn cho rằng Đường Tuấn có thể làm khó mình, không nghĩ tới đối phương vậy mà chẳng chút để ý, đến cả nhìn liếc cũng không thèm nhìn.



Lo sợ và bất an trong nội tâm của U Liên hóa thành xấu hổ và giận giữ, cô thầm nghĩ: “Chẳng phải chỉ là đánh chết một tên Huyền Cửu sao? Chỉ với bản lĩnh của anh, bên trong Huyền Giáp Vệ vẫn còn rất nhiều người lợi hại hơn đấy.”



Bên trong khu kiến trúc hùng vĩ bao la có một con cự long màu hoàng kim quấn lấy một cây cột đá, thoạt nhìn vô cùng thần thánh và trang nghiêm.



“Tổ tiên nước Long Huyết của ta nghe nói có được huyết mạch của thần long do vậy nhiều thế hệ dùng rồng làm đồ đằng. Đây cũng là nguồn gốc của đất nước Long Huyết chúng ta.” Long Diên nhìn đến hoàng kim cự long kia rồi nói.



“Huyết mạch của rồng? Vậy tu vi của cô?”



Đường Tuấn muốn nói lại thôi.



Rồng là thánh thú trong truyền thuyết, huyết mạch vô cùng cường đại. Cho dù chỉ có một tia huyết mạch của rồng cũng tất nhiên sẽ có được năng lực mà con người không cách nào có thể tưởng tượng được.



Có thể tu vi của Long Diên chỉ là cảnh giới Nguyên Đan sơ kỳ, viên nguyên đan tứ phẩm màu bạc chậm rãi trôi nổi giữa mi tâm dường như có chút bất ổn.



Loại tu vi này không thể sánh nổi ngay cả Trần Xuân Du thì làm sao có thể có đầy đủ huyết mạch của rồng?



Long Diên nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ đau thương cười khổ nói: “Cậu là muốn nói tu vi của ta thấp phải không, đó là bởi vì cơ thể của ta vốn không có chút huyết mạch của rồng nào. Không biết bắt đầu từ lúc nào người dân của nước Long Huyết chúng ta không thể cảm ứng ra được một chút phản ứng của huyết rồng nào, giống như là bị phong ấn.”





Đường Tuấn không quá coi trọng câu chuyện, nhưng lúc anh nghe thấy câu này thần sắc liền trở nên ngưng trọng.







Huyết mạch bị phong ấn! Đây chẳng phải là tình huống giống với trái đất sao!







“Loại hiện tượng này xuất hiện từ lúc nào?” Đường Tuấn hỏi.







Long Diên suy nghĩ một lúc nói: “Dựa theo những gì ghi chép lại, khoảng chừng là bảy vạn năm trước.”







Nội tâm của Đường Tuấn dậy sóng.







Dựa theo lời của Thủy Ma nói thì trái đất cũng bị phong ấn vào khoảng bảy tám vạn năm trước bởi vì đắc tội vị đại nhân vật kia.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.