Chương trước
Chương sau
Một bộ dáng lửa giận hừng hực.



"Muốn đánh các ngươi tự mình đi đánh." Lâm Thi Tình lười để ý tới những lão gia hỏa này.



"Nếu như hắn thật sự có thể mở tiên lộ, cho dù hủy băng cung thì thế nào?" Lâm Thi Tình nhìn về phía hư không: "Tiên lộ a, con đường thành tiên. Chúng tôi đã bị mắc kẹt quá lâu. ”





Đường Tuấn xuất hiện ở băng tuyết quốc độ, trước mắt nhìn thấy, băng vụ đã tiêu tán rất nhiều. Nhưng lại có thêm một cỗ lực lượng nói không nên lời, đem bốn phía không gian phong cấm, không để cho người ta xâm nhập.



"Là lực lượng của Thái Cổ Thánh Viên. Khó trách không có băng vụ ngăn trở, Lâm Thi Tình còn không vào sâu trong. "Gặp qua Thái Cổ Thánh Viên giết Yêu Vũ Tiên, Đường Tuấn đối với lực lượng của Thái Cổ Thánh Viên coi như quen thuộc.



"Đáng tiếc cỗ lực lượng này ngăn không được ta." Đường Tuấn lắc đầu, đi sâu vào sâu trong quốc độ băng tuyết.







Ông đã đi rất nhanh chóng và đi sâu hơn trong một vài phút. Nhìn thoáng qua, sắc mặt Đường Tuấn trở nên có chút khó coi.







Không có gì cả!



Phía sâu trong Quốc Độ, trừ kí hiệu phù văn đại trận được khắc phía dưới ra thì không còn gì nữa. Việc khởi động đại trận trong quá khứ đã để lại nguyên khí biến động dữ dội ở xung quanh.



Không có Thái Cổ Thánh Viên, Đường Tuấn không biết cách khởi động trận pháp Tiên Lộ, vậy nên về phần rời khỏi trái đất lại càng không thể.



"Đó là?" Đúng lúc này, sắc mặt Đường Tuấn thay đổi, anh nhìn vào một góc nào đó của trận pháp.



Một chiếc bình ngọc nằm yên ở đó.



Đường Tuấn nhặt chiếc bình lên, dùng tinh thần lực kiểm tra một chút, nét mắt anh lại tiếp tục thay đổi.



Bình ngọc này chính là một bình máu nhỏ, gồm khoảng mười giọt. Lúc tinh thần lực vừa tiếp xúc với thứ này, ảo ảnh của Thái Cổ Thánh Viên bỗng hiện lên trong đầu Đường Tuấn.





“Chuyện này cũng có chút bất công với cậu, đáng lý tôi nên chờ cậu đột phá xong rồi mới đi nhưng tôi không muốn khổ sở chờ thêm trăm năm nữa. Sau khi tôi đi theo bọn họ đến Trung Ương Đại Thế Giới, Tiên Lộ có lẽ sẽ bị chặt đứt. Bình máu này theo tôi đã mười mấy năm, cậu hãy dùng nó để khởi động lại Tiên Lộ, sau đó rời khỏi trái đất. Dù không đến được Trung Ương Đại Thế Giới nhưng cũng coi như tôi bù đắp cho cậu một chút.”







Những lời nói quẩn quanh trong đầu Đường Tuấn này ngoại trừ sự áy náy của Thái Cổ Thánh Viên ra còn mang theo cách sử dụng máu trong bình để khởi động Tiên Lộ.







Khi nói xong những lời cần nói, ảo ảnh của Thái Cổ Thánh Viên cũng biến mất.







Đường Tuấn cầm bình ngọc, nở một nụ cười: "Ít nhất cũng chưa gãy Tiên Lộ.”







Rời khỏi Băng Tuyết Quốc Độ, Đường Tuấn nhìn thoáng qua mọi người trong Hàn Cung.







“Lão tổ Vu Môn, Trương Định An, Lạc Trường Ninh.” Ánh mắt Đường Tuấn bỗng nhiên trở nên xa xăm, những người có thể làm đổi thủ của anh đều đã rời khỏi trái đất rồi.







Cảm giác vội vã lại càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn.




Sau khi ra khỏi Hàn Cung, Đường Tuấn trở về Hà Nội. Anh bắt đầu sắp xếp lại vài chuyện để chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới, Nhưng ngay lúc này anh lại tiếp tục nhận được tin tức.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.