Chương trước
Chương sau
"Có chỗ nào không giống?" Đường Tuấn hỏi.



Anh có chút tò mò với loại huyết mạch thần thánh này, hơn nữa anh thật sự cảm thấy cơ thể mình có chút thay đổi, nên cần phải xác định xem lý do có phải tại huyết mạch thần thánh hay không.



Thủy Dị giải thích: "Muốn đánh thức thần thánh huyết mạch, điều kiện đầu tiên rất hà khắc, ngoại trừ cách dùng các loại thiên tài địa bảo để kích thích thì cách đơn giản nhất chính là kế thừa. Từ xa xưa, huyết mạch thần thánh đã tách một phần máu của mình rót vào những thế hệ sau, vậy nên những thế hệ sau này đều có khả năng thức tỉnh một nửa huyết mạch thần thánh.”





Anh nhìn qua Huyết Trì, khẽ lắc đầu: "Nếu có thể dựa vào loại Huyết Trì cấp thấp này mà đã có thể đánh thức huyết mạch thần thánh, thì huyết mạch thần thánh này đã không xứng là một trong những huyết mạch mạnh nhất rồi.”



Đám người đại trưởng lão cũng gật đầu đồng tình, bọn họ đã xem qua cái Huyết Trì này rồi, thật sự là Huyết Trì cấp thấp nhất.







"Hơn nữa, dù có thành công thức tỉnh huyết mạch thần thánh cũng sẽ không xảy ra hiện tượng lạ như vậy. Bộ dáng vừa rồi của chủ nhân hình như lại khá kỳ lạ.” Thủy Dị suy nghĩ một chút rồi nói.



Huyết mạch thần thánh vốn chỉ là những lời được kể lại, bản thân anh cũng không am hiểu lắm.



Đường Tuấn bình tĩnh gật đầu, tâm thần trầm xuống, anh kiểm tra sự khác thường trong cơ thể.



Kinh mạch, huyệt khiếu, huyết dịch, thức hải mọi thứ đều bình thường như trước kia, giống như không hề thay đổi.



Đường Tuấn không nhịn được nhíu mày, rõ ràng anh cảm nhận được sự thay đổi rất chân thật trong cơ thể mình nhưng lại không tìm được đó là nơi nào.



Kiểm tra một lát nữa, cuối cùng Đường Tuấn chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua, anh thu hồi tâm thần lại mà không để ý tới huyệt khiếu tại nơi sâu nhất trong cơ thể chợt lóe lên kim quang rồi biến mất.



Sau đó, Đường Tuấn cùng Thủy Dị cùng trở về Việt Nam, còn đại trưởng lão và các trưởng lão khác của tộc người sói thì trở lại nơi ở của họ, chuẩn bị cho việc đưa cả tộc dời sang Việt Nam. Cũng coi như làm theo giao hẹn với Đường Tuấn.



"Nên chuẩn bị một chút." Ánh mắt Đường Tuấn vô cùng xa xăm.



Sau khi thấy được sự độc ác tàn nhẫn của máu sói, suy nghĩ muốn nâng cao thực lực trong lòng Đường Tuấn nhanh lại càng thêm cấp bách. Ngay cả một tộc người sói lọt vào bảng vạn tộc cũng có được loại sức mạnh cường đại này, vậy nếu đem so thì trái đất đất thật sự quá yếu, nó giống như con kiến hôi dưới bánh xe không thể chịu nổi dù chỉ một kích





Anh muốn tu luyện thật nhanh nhưng trái đất lại không có cách nào thỏa mãn anh.







Đường Tuấn nhìn lên bầu trời, ánh mắt tựa như có thể nhìn thấy một nơi xa xôi nào đó, anh thấp giọng nói: “Có lẽ phải mạo hiểm đến Tiên Lộ một chuyến.” Nhưng khi anh trở lại Việt Nam lại nhận được tin tức của Long Vương.







"Tiên Lộ bị gãy rồi."







Đường Tuấn u ám nhìn Long Vương.







Long Vương cảm thấy da đầu mình tê rần, nói: “Chính miệng cung chủ Hàn Cung Lâm Thi Tình nói, tôi ở Nghịch Luân cũng cảm nhận được biến động vô cùng mạnh của Hàn Cung.”







Đường Tuấn không tin, lúc này anh đưa Long Vương đến Hàn cung còn muốn xông thẳng vào Băng Tuyết Quốc Độ để xem thử nhưng lại bị Hàn Cung ngăn lại.







"Đường Tuấn! Băng Tuyết Quốc Độ là cấm địa ở Hàn Cung của tôi. Cậu hết lần này đến lần khác tự tiện xông vào, Hàn Cung của tôi là nhà hoang sao?”




Tu vi của cung chủ Hàn Cung Lâm Thi Tình lúc này đã bước vào Cảnh giới Nguyên Đan hậu kỳ, hơn nữa còn có trận pháp hộ cung của Hàn Cung giúp đỡ thực lực có thể đem so với Cảnh giới Nguyên Đan viên mãn. Cho dù có phải đối mặt với Đường Tuấn, Lâm Thi Tình cũng thừa sức thắng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.