Chương trước
Chương sau
"Viện sĩ Ngô, xem ra người cháu trai này của ông có thành kiến với tôi." Đúng lúc này, "Vệ sĩ nhỏ nhoi" kia mở miệng.



Ngô Tiểu Quỳnh nghe vậy nét mặt cứng đờ.



Không ngờ tới đối phương lại trả đũa.



Anh ta xoay người nhìn ông nội, chỉ thấy ông ta cứng đờ tại chỗ dường như cũng nói không thành lời.





"Người này thật là đáng ghét, tính cách ông nội tốt như vậy cũng bị anh ta làm cho nói không nên lời." Trong lòng Ngô Tiểu Quỳnh tức giận.



Chát chát.







Anh ta đang nghĩ như vậy, đột nhiên ông nội Ngô Hà giáng hai cái tát vào đầu anh ta.



"Mày cái thằng này, ở bên ngoài coi trời bằng vung coi như không tính, lại dám xúc phạm sư phụ. Còn không quỳ xuống." Trong lúc vẻ mặt Ngô Tiểu Quỳnh còn đang mờ mịt, Ngô Hà mở miệng lần nữa.



"Dựa vào cái gì bắt cháu quỳ hả?" Anh ta cắn răng.



Ánh mắt anh ta kiên định nhìn về phía ông nội, cho dù thân phận của đối phương không tầm thường, nhưng anh ta cũng không kém cạnh, dựa vào cái gì phải quỳ.



"Người là sư phụ của ông, cũng là bề trên của cháu. Cháu xúc phạm ngài ấy chính là xúc phạm ông." Ngô Hà trầm giọng nói, âm thanh nghiêm khắc. Người này trước mắt không chỉ là sư phụ của ông ta, còn là một thần thoại võ thuật một mình địch một nước.



"Anh ta là sư phụ của ông nội?" Lúc này Ngô Tiểu Quỳnh mới hồi phục lại tinh thần, nhưng vẫn cắn răng không cúi đầu.



Ngô Hà còn muốn dạy dỗ thêm một chút, nhưng Đường Tuấn khoát tay nói: "Quên đi. Anh ta cũng không mắc sai lầm gì nghiêm trọng, cứ như vậy đi."



"Được, cảm ơn sư phụ." Ngô Hà khom lưng cảm kích nói.



"Ông đi chủ trì hội nghị đi." Đường Tuấn nói.



Sau khi Ngô Hà mang theo cháu trai rời khỏi, Thanh Liên mới lên tiếng: "Anh cứ như vậy bỏ qua cho anh ta? Ngô Tiểu Quỳnh tư chất không tệ, thành tựu sau này cũng sẽ không thấp, anh không sợ anh ta sẽ ghi hận với anh sao?"



Đường Tuấn cười cười nói: "Cho dù sinh lòng oán hận thì thế nào?"



Nghe vậy, Thanh Liên cười tự giễu.







Đúng vậy, một thần thoại võ thuật ngay cả con cháu của quý tộc cổ xưa Châu u cũng có thể bắt làm đầy tớ, sao có thể quan tâm loại chuyện nhỏ này.







"Adam, người nhân viên nghiên cứu khoa học người Mỹ kia đâu?" Đường Tuấn nhìn về phía Adam.







Adam nói: "Thưa chủ nhân, người đó đã chết."







"Đã chết?" Đường Tuấn biến sắc.







"Đúng vậy, bỗng nhiên anh ta chết ngay trên đường giống như là bị người ta ám sát. Vài kỵ sĩ trong Tòa án thứ bảy cũng bị ám sát, hình như là nước Mỹ làm." Sắc mặt Adam tái nhợt.







"Ám sát?"







Đường Tuấn có chút kinh ngạc. Kỵ sĩ đứng đầu Tòa án thứ bảy chính là siêu cấp cường giả của cảnh giới Nguyên Đan, có thể ám sát anh ta, ít nhất tu vi cũng phải là Cảnh giới Nguyên Đan viên mãn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.