Chương trước
Chương sau
“Đáng tiếc tôi tuổi cao sức yếu không luyện được võ đạo, nếu không nhất định sẽ bái anh Đường làm sư phụ.” Ngô Hà lắc đầu tiếc hận nói.



Ông ta cảm thấy mình sinh nhầm thời rồi.



"Ai nói tuổi cao sức yếu không thể tu luyện võ thuật." Đường Tuấn cười cười.





Ngô Hà trợn tròn mắt thất thanh nói: "Chẳng lẽ tôi còn cơ hội tu luyện võ thuật sao?"



Đường Tuấn gật đầu nói: "Đương nhiên có thể."



Trong khi nói chuyện, anh đặt nhẹ lòng bàn tay lên đầu Ngô Hà.







Hành động này có chút không lễ phép, Ngô Hà hơi nhíu mày nhưng khoảng mười lăm phút sau thân thể của ông ta đột nhiên run lên.



Một luồn nguyên khí cuồn cuộn từ lòng bàn tay của Đường Tuấn mãnh liệt tràn vào đỉnh đầu của ông ta, sức lực giống như con sông lớn. Thậm chí ông ta nghĩ chỉ cần một suy nghĩ trong đầu Đường Tuấn thì cơ thể của ông ta lập tức nổ tung.



Nhưng điều khiến ông ta thực sự ngạc nhiên chính là sức sống ẩn chứa trong luồng nguyên khí này. Thân thể của ông đã sớm kiệt sức trong những năm tháng làm công tác nghiên cứu khoa học, giống như ngọn nến trước gió, bề ngoài tuy không nhìn thấy nhưng nhiều cơ quan đã bị lão hóa rất nghiêm trọng rồi, không thể sống bao nhiêu năm nữa. Nhưng khi luồng nguyên khí này lan tỏa trong cơ thể, các cơ quan và kinh mạch của ông ta thực sự được trẻ hóa, tứ chi dường như tràn đầy sức mạnh vô hạn.



Mà lúc này Thanh Liên cũng khiếp sợ không dứt.



Theo luồng nguyên khí Đường Tuấn rót vào, hơi thở của Ngô Hà tăng vọt.



Hai giây sau, Ngô Hà đã đạt tới đỉnh cao nội lực.



Mười giây sau, ông ta vừa đột phá cảnh giới Chân Khí.



Hai mươi giây sau, cảnh giới Chân Khí đạt đến đỉnh.



"Chẳng lẽ có thể đột phá Thần Hải sao?" Thanh Liên thất thanh.



Giống như để kiểm chứng câu nói này, chỉ nghe "bốp" một tiếng, gông cùm xiềng xích toàn thân Ngô Hà như bị phá vỡ, một cỗ hơi thở cường đại hơn dao động ra ngoài.





"Thần Hải." Thân thể mềm mại của Thanh Liên chấn động mãnh liệt, miệng mở lớn gần như có thể nhét đầy một quả trứng gà.







Trong vòng chưa đầy một phút, một ông cụ không tu luyện võ thuật đã thành công đột phá ba cảnh giới lớn và đạt tới Thần Hải.







"Lẽ nào anh ta còn muốn tiếp tục sao, tạo ra một vị tiên nhân cảnh giới Cao Thủ?" Thanh Liên thấy Đường Tuấn còn chưa thu tay về, không nhịn được hoảng sợ nghĩ đến.







"Haiz." Lúc này Đường Tuấn thở dài thu bàn tay về.







Ngô Hà nhất thời nắm chặt hai mắt, đang tiêu hóa tu vi đột nhiên xuất hiện.







Thanh Liên thấy thế thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ buông lỏng. Cô ta nỗ lực tu luyện đến nay chưa từng bước vào cảnh giới Nguyên Đan, nếu như Ngô Hà dùng cách này đột phá, vậy thì đánh vào mặt cô ta cũng có thể tưởng tượng được.







"Đáng tiếc, vẫn không thể đột phá Nguyên Đan." Đường Tuấn thở dài.




Thanh Liên gượng cười: "Tạo ra cảnh giới thần bằng một tay, đây đã là phương pháp hơn người rồi. Cảnh giới Nguyên Đan cần phải hiểu được sự huyền bí của trời đất. Dù sao Ngô viện trưởng cũng không có luyện võ, anh Đường không làm được cũng là chuyện bình thường."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.