Chương trước
Chương sau
Takeyama nói: “Đợi lát nữa đùa giỡn cậu ta một chút cũng được, dù sao cũng có tám tay súng bắn tỉa đang mai phục ngoài kia, thêm Watanabe Sei và Chung Nam, chẳng khác nào có bảo hiểm kép. Nếu như anh ta dám ra tay, tôi cam đoan sẽ khiến anh ta nhận lấy cái chết thê thảm nhất.”



Watanabe Sei nghe được lại nhíu mày, nói: "Theo hiểu biết của tôi thì anh ta không phải là người dễ dàng cúi đầu.”



Takeyama cười nhạo nói: "Watanabe, cậu lo nhiều quá rồi, cho dù võ đạo của anh ta có mạnh hơn nữa thì còn có thể lật trời được chắc, Nhật Bản chung quy vẫn nằm trong tay chúng ta, chúng ta mới là trời của Nhật Bản. Dẫu cậu ta không muốn cũng phải cúi đầu.”





"Đúng là một kế hoạch tuyệt vời." Đúng lúc này, có một giọng nói từ bên ngoài vọng vào.



Một người đàn ông theo sau người hầu của nhà Mitsui đi vào phòng.



Nhìn thấy người vừa tới, hai mắt Watanabe Sei đỏ ngầu như máu, khàn giọng nói: "Đường Tuấn, là anh.”







Người tới chính là Đường Tuấn.



Chung Nam ngồi cạnh đó vừa cười lạnh vừa uống rượu.



Mitsui khoát tay, có vẻ ông ta vẫn rất thoải mái: "Cậu Watanabe bình tĩnh, chớ nóng nảy, cứ ngồi xuống đã. Cậu ta đã đến là không đi ra được đâu, cậu không cần gấp gáp như thế.”



Watanabe Sei như không nghe thấy lời nói của ông ta, anh ta vẫn nhìn chằm chằm Đường Tuấn như loài dã thú nhìn chằm chằm con mồi.



Mitsui Kazuhi cũng không để ý, ông ta nhìn Đường Tuấn, nói: "Cậu Đường, chúng ta lại gặp mặt.”



"Đúng vậy. Một lần cá cược mà thôi mà có thể ép mấy người dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, thật sự làm cho tôi phải nhìn mấy người với cặp mắt khác xưa đấy.” Đường Tuấn nói.



Trên mặt Mitsui Kazuhi lộ ra vẻ đắc ý: "Cậu Đường, không một ai có thể lấy đi bất cứ thứ gì từ nhà Mitsui của tôi. Cậu cũng biết điều đấy, biết tiến biết lùi, biết rằng tới tìm tôi mới có thể sống sót đi ra khỏi Nhật Bản.”



"Ồ. Không biết tôi phải làm gì mới có thể sống sót ra khỏi đất nước Nhật Bản?” Đường Tuấn hỏi.



Sâu trong đôi mắt anh đã lóe lên toa sáng lạnh lùng, đáng tiếc không ai phát giác ra điều đó.



"Ha ha, đơn giản thôi." Quý ngài Takeyama bỗng nhiên cười rộ lên, ông ta đặt lại chén rượu rỗng trong tay lên trên bàn, nói: "Nghe nói Đạo Thể có võ đạo thông thần, không biết công phu rót rượu cho người ta như thế nào đây? ”







Ông ta muốn Đường Tuấn rót rượu cho mình.







Mitsui Kazuhi cũng cười rộ lên: "Hẳn là cũng thuần thục lắm. Cậu Đường, quên giới thiệu với cậu, đây là Quý ngài Takeyama, một trong những người đứng đầu cơ quan tình báo chính phủ, ở Nhật Bản, ông ấy có quyền lực mà cậu không thể tưởng tượng được, chỉ cần một câu nói của ông ấy có thể quyết định được sự sống chết của cậu đó.”







"Ông muốn tôi rót rượu cho ông?" Nhưng Đường Tuấn nghe xong lại nở nụ cười.







Takeyama gật đầu nói: "Đúng vậy. Rót rượu cho tôi, không chừng chút nữa tôi vui, nói một vài câu lại giúp cậu rời khỏi đất nước Nhật Bản một cách an toàn thì sao. Không sợ nói cho cậu biết, dân chúng Nhật Bản kích động về chuyện của cậu như vậy, đều do tôi bày ra đó, cho nên cậu cũng đừng hoài nghi năng lực của tôi.”







"Được." Đường Tuấn nói.







Trong lúc nói chuyện, anh ta đi về phía Takeyama.







Quý ngài Takeyama nhìn về phía Mitsui Kazuhi, cười nói: "Ông Mitsui, còn không kêu người nhanh chóng tới quay cảnh này lại, sau đó tải lên trang web của Việt Nam, để cho mọi người biết Đạo Thể vô địch trong mắt bọn họ rót rượu cho tôi như thế nào. Ha ha ha.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.