Chương trước
Chương sau
"Con chim to xác này nói đúng. Cái tên gọi là Tanabe gì gì kia, tuy thực lực của ông ta mạnh thật đấy nhưng vẫn không phải là đối thủ của Đường Tuấn.” Thủy Dị nói với vẻ ung dung.



Ngân Thiên nhướn mày: "Tầm nhìn của anh còn chấp nhận được, sau này cứ đi theo anh đây, để anh che chở chú.”



Khóe miệng Thủy Dị giật giật, con chim dở này, cái gì cũng dám nói.





"Nhát kiếm cuối cùng."



Giọng nói của Tanabe Yaro vang lên, kiếm Thiên Vân trong tay ông ta cũng đồng thời chém xuống.



Keng.







Nhát kiếm ấy giáng xuống, Thanh đao Thị Huyết tách thành hai đoạn.



Một luồng kiếm khí sắc bén bay vút vào không trung, cơ thể Đường Tuấn ở trên không trung liên tục lui về phía sau, trong mắt những người vây xem như Chung Nam thì trông anh vô cùng chật vật, đã chuẩn bị nếm mùi thất bại.



Sau khi chém đứt Thanh đao Thị Huyết, Tanabe Yaro ngừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve kiếm Thiên Vân, ông ta dùng ánh mắt cao ngạo nhìn về phía Đường Tuấn: "Cậu còn có thần khí nào khác không? ”



Đường Tuấn lắc đầu.



"Chà, vậy hôm nay cậu phải chết ở chỗ này rồi." Tanabe Yaro nói.



Nói xong, Tanabe Yaro lắc cổ tay một cái, kiếm khí cuồn cuộn từ bàn tay ông ta hình thành một cơn bão.



"Kiếm Nhận Phong Bạo. Đây là chiêu thần thông đầu tiên mà thầy sáng chế, tuy rằng cấp bậc không bằng Thiên Túc Thông, nhưng cũng có uy lực rất mạnh. Mà hiện tại còn có thần khí kiếm Thiên Vân hỗ trợ, sức mạnh của Kiếm Nhận Phong Bạo còn đáng sợ hơn cả Thiên Túc Thông.” Watanabe Sei nói. Trong mắt anh ta tràn đầy sự sùng kính, có một người thầy như vậy, là chuyện đáng kiêu ngạo nhất trong cuộc đời của anh ta.



"Kết thúc rồi."



Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.



Kiếm Nhận Phong Bạo xoay tròn, nước trong hồ Okutama đều bị cuốn lên trời, tạo thành một cái vòi rồng đáng sợ. Tất cả cá và tôm trong hồ Okutama đều bị kiếm khí trong đó quấy nát, ngay cả xương cốt cũng không còn. Chỉ chớp mắt sau, vòi rồng vốn trong suốt sạch sẽ kia đã bị nhuộm thành một cuộn nước màu đỏ như máu.







"Thần thông. Đây là thần thông.” Tiêu Nghĩa run rẩy.







Còn cậu em trai Tiêu Lễ cùng mấy cậu ấm khác đã run rẩy cả hai chân, ngã ngồi xuống đất.







Trong nháy mắt, Kiếm Nhận Phong Bạo đã cuốn lấy Đường Tuấn vào trong nó, nước hồ đỏ như máu khiến mọi người không còn thấy bóng anh đau nữa. Nhưng mọi người đều tưởng tượng ra được, dưới kiếm khí dày đặc như vậy, Đường Tuấn không còn khả năng sống sót.







"Đi thôi, chúng ta trở về đi." Không đành lòng nhìn thấy cảnh Đường Tuấn bị kiếm khí xé nát đến mức thân xác cũng không còn, Tiêu Nghĩa cố nén bi thương trong lòng, anh ta xoay người lại, nói với Tiêu Lễ.







Đám người Tiêu Lễ nhẹ nhàng gật đầu, Đường Tuấn chết, tảng đá lớn đè nặng trong lòng bọn họ cũng rơi xuống.







Anh ta đứng dậy, cố nhìn qua vị trí của Kiếm Nhận Phong Bạo một lần nữa, ngay sau đó, Tiêu Lễ bắt đầu run rẩy, trên mặt lộ ra biểu tình không dám tin, ngạc nhiên đến nỗi một lần nữa ngã ngồi xuống đất.







"Làm sao vậy?" Tiêu Nghĩa nhíu nhíu mày, cậu em trai anh nhát gan quá đấy, thật sự là không được việc gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.