Chương trước
Chương sau
"Thầy." Watanabe Sei sắc mặt bi phẫn.



"Trận chiến này để tôi đánh. Dù kết quả có ra sao cũng đó là trận chiến cuối của của tôi ở Nhật Bản.”



Tanabe Yaro bước lên trước một bước, trầm giọng nói: "Tôi, Tanabe Yaro, đại biểu giới võ đạo Nhật Bản xin chấp nhận lời khiêu chiến của cậu! ”





Dứt lời, một loạt tiếng động như xương cốt gãy rời vang lên. Tanabe Yaro ưỡn thẳng sống lưng cao ngất tựa như một cây trường thương. Làn da đầy nếp gấp trên mặt trong nháy mắt trở nên mềm mại, giống như một đứa trẻ sơ sinh.



Đứng trước mặt đông đảo người tu hành Nhật Bản, không còn là Tanabe Yaro già nua tiều tụy. Mà là thần thoại Nhật Bản đang trong lúc tráng niên!







Giờ khắc này, giới võ đạo Nhật Bản chấn động.



"Có quý ngài Tanabe ra tay, trận khiêu chiến này nên kết thúc rồi."



"Năm mươi năm trước, Quý ngài Tanabe cơ hồ vô địch, trở thành thần thoại. Năm đó có mười tám hải tặc tu vi cường đại làm loạn ở hải vực Nhật Bản, không biết chúng đã giết chết biết bao nhiêu người. Cuối cùng nhờ có quý ngài Tanabe ra tay, cũng vì thế mà bị thương gần ba mươi chỗ, cuối cùng chém chết mười tám tên hải tặc, bảo vệ an ninh Nhật Bản chúng ta.”



"Mấy năm nay, quý ngài Tanabe không trực tiếp ra tay nữa mà chỉ dạy dỗ các đệ tử. Năm mươi năm, đệ tử của ông ấy trải rộng khắp các lĩnh vực ngành nghề, giới võ đạo có gần một nửa người từng trực tiếp hoặc gián tiếp được ông ấy chỉ dạy. Ông là huyền thoại thực sự của Nhật Bản, mặt trời của võ đạo.”



Việt Nam, trong căn cứ Nghịch Luân.



Đám người Long Vương đã trở lại Việt Nam. Bọn họ biết với thực lực của mình thì có đi Nhật Bản cũng không giúp được gì cho Đường Tuấn nên không có xúc động mà xông đến đó.



Ngân Thiên và Thủy Dị cũng trở về Việt Nam theo bọn họ và ở trong Nghịch Luân. Khi bị Giao Đông Thanh trào phúng không chết chung với chủ nhân của mình, lý do mà hai người đưa ra cơ hồ giống nhau như đúc:



"Chủ nhân dùng một tay thôi là có thể lật ngược Nhật Bản, tôi chỉ cần chờ anh ấy trở về chúc mừng là được rồi."



Giao Đông Thanh im lặng, nhưng hai người này một người là kẻ chẳng biết gì về tu hành, một người là fan cuồng của Đường Tuấn, không thể dùng ánh mắt bình thường để nhìn họ được.







Không để ý tới Thủy Dị và Ngân Thiên nữa, Long Vương và Giao Thức đại thánh nhìn chằm chằm vào một màn hình siêu lớn trong phòng, trên màn hình là hình ảnh Đạo tràng Sato được vệ tinh truyền hình.







Lúc này vừa vặn phát đến cảnh ba người Watanabe Sei xuất hiện.







"Watanabe Sei, Kiyoshi Miyano, Ichiro Oku, thực lực của ba người này cũng không thua kém Sato Hida, Watanabe Sei là đệ tử của Tanabe Yaro thì thực lực còn mạnh hơn. Cho dù Đường Tuấn có thể đấu lại được có lẽ cũng sẽ bị thương ít nhiều.”







Giao Thức đại thánh thản nhiên nói, lông mày nhíu lại, có chút lo lắng.







Long Vương cũng gật gật đầu: "Tên của ba người này tôi cũng đã nghe qua. Mấy năm nay Nhật Bản xuất hiện rất nhiều cao thủ, tựa hồ họ đã chiếm được cơ duyên gì đó.”







Nói tới đây, ánh mắt Long Vương bỗng nhiên trợn tròn đầy ngạc nhiên nhìn lên màn hình.







Trên màn hình đang phát tới hình ảnh Đường Tuấn dùng một ngón tay tỷ thí với Ichiro Oku, mà kết quả của Ichiro Oku lại là kiệt sức mà chết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.