Chương trước
Chương sau
Phong Hà Chiêu cười híp mắt, ánh mắt lộ rõ ra sự coi thường và xem nhẹ: "Cậu nhiều nhất cũng chỉ là Nguyên Đan nhất phẩm, thực lực cũng không chênh lệch nhiều với chúng tôi, dưới sự liên thủ của chúng tôi, cậu chỉ có một con đường chạy trốn. Lại dám bắt chúng tôi tự sát tạ lỗi, ai cho cậu tự tin nói ra câu này vậy?"



"Huyết Đan?" Billy Nok nhướng mày, chợt trong mắt lóe ra vẻ kinh hãi: "Lẽ nào là phương pháp ngưng luyện Huyết Đan của thời đại Luyện Khí Sĩ nước Việt Nam. Phương pháp luyện đan này vô cùng đáng sợ, nghe nói phải cô đặc máu của toàn thân để ngưng đan, rất nguy hiểm, tỷ lệ thành công chỉ là một phần mười. Nhưng một khi thành công, uy lực trở lên rất mạnh, tuy rằng không bằng Nguyên Đan siêu phẩm trong truyền thuyết nhưng chí ít cũng không kém bao nhiêu so với Nguyên Đan nhất phẩm."



Anh ta nhìn Đường Tuấn, trong lòng có chút lo lắng: "Không ngờ rằng anh Đường ngưng luyện lại là Nguyên Đan cấp một, thế nhưng vẫn không phải là đối thủ của hai người trước mặt này. Hai người tu hành Huyết Đan, cho dù là Nguyên Đan nhất phẩm cũng chỉ có thể tránh lui."





"Lạc Quách Thiên, là ông lên trước hay là tôi lên trước."



Phong Hà Chiêu vô cùng liều lĩnh, lớn tiếng nói: "Giải quyết xong tên nhóc này, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, nói không chừng còn có bảo bối và cơ duyết tốt hơn đang chờ chúng ta."







Lạc Quách Thiên phất tay: "Ông lên đi. Sau khi ngưng luyện Huyết Đan, anh ta đã không đáng để tôi coi trọng nữa rồi. Nếu như ngay đến cả ông cũng đánh không lại, hoàn toàn không cần tôi ra tay. Ông ép trận cho tôi, tránh để cho anh ta chạy trốn."



"Được." Phòng Hà Chiêu gật đầu: "Nói có lý lắm."



"Đường Tuấn, cậu chắc còn không biết tôi là ai chứ? Tôi là sư phụ của Phương Ký Minh, cậu giết nó, hôm nay tôi sẽ báo thù cho nó. Nghiền nát xương của cậu thành tro, vĩnh viễn chôn vùi cùng một chỗ với Bách Tiên."



Lời vừa dứt, Phong Hà Chiêu đột nhiên đập ra.



Trong đôi mắt của ông ta còn mang theo chút đỏ, đó chính là dấu hiệu thúc giục sức mạnh Huyết Đan.



Phong Hà Chiêu một trăm năm trước đã được xưng là Kiếm Thần, đã từng một nhát kiếm đánh bại Hàn Nhật Long. Sau một trăm năm, tu vi kiếm thuật của ông ta càng kinh khủng hơn. Trên người ông ta không có kiếm, nhưng vừa ra tay, dường như một luồng kiếm khí cuồn cuộn muốn nổ tung ra, khiếm khí phóng ra gần mười mét, cắt hết tất cả. Càng khiến người ta kinh hãi chính là, kiếm khí đồng thời cũng mang theo màu đỏ nhạt như máu, nhìn vô cùng rướn người.



"Thật mạnh." Trong lòng Billy Nok sợ hãi.



Mặc dù anh ta có tu vi đỉnh phong cấp chín, nhưng sợ rằng ngay đến cả một sợi kiếm khí của Phong Hà Chiêu cũng không đỡ được.



"Đi chết đi. Học trò, tôi báo thù cho con đây." Trong tay của Phong Hà Chiêu kiếm khí vô tận ngưng tụ thành một kiếm gần như là thực chất, một kiếm hướng về đầu của Đường Tuấn rớt xuống, giống như là thác nước từ chỗ cao chảy xuống vậy.







Ngân Nhĩ Lạc Cửu Thiên.







Chính là tên Phong Hà Chiêu đặt cho chiêu kiếm này!







Đường Tuấn chỉ là vừa chỉ ra, một chút hàn mang từ kẽ tay bắn ra.







Phong Hà Chiêu thấy thế, khóe miệng lộ ra một nụ cười chế giễu. Kiếm khí kiếm ý của ông ta to lớn như thế nào, chút Hàn Mang này dường như là không tính là gì. Nhưng lập tức, trong mắt của ông ta lộ ra vẻ sợ hãi.







Điểm Hàn Mang này tốc độ nhanh khác xa với tưởng tượng của ông ta, trong nháy mắt liền bắn tới trước mặt ông ta.







Vù.







Ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua mi tâm của ông ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.