"Sao có thể như vậy? Kiếm của Kiệt Tùng tuy rằng không so được với bảy đại thần khí, nhưng cũng đã từng trải qua nhiều lần gọt giũa, cho dù là một chiếc xe tăng cũng đều có thể cắt đứt. Làm sao anh ta có thể bẻ gãy thanh kiếm chỉ với một chiêu!"
Trong lòng bốn vị kỵ sĩ như sóng cuộn biển gầm, ngập tràn sự chấn động.
Nếu như bọn họ biết được trước đó không lâu Đường Tuấn còn dùng đến cơ thể để đỡ thần khí, e là sẽ không còn nghĩ như vậy nữa. Ngay cả thần khí đều không thể phá vỡ được sự phòng ngự của Đường Tuấn, bẻ gãy một thanh kiếm của kỵ sĩ thì có hề gì.
Bùm.
Sau khi Đường Tuấn bẻ gãy thanh kiếm kỵ sĩ của Kiệt Tùng, bước thêm một bước nữa, như thiên thần đang đi đến, dùng một quyền đánh thẳng vào ngực của anh ta. Kiệt Tùng còn chưa thoát khỏi sự thất thần trong việc thanh kiếm gãy, nhất thời không ngăn chặn được một quyền này của Đường Tuấn, bị đánh bay ngược ra ngoài, máu tươi từ miệng chảy xuống.
"Kiệt Tùng."
Bốn vị kỵ sĩ có hơi sửng sốt, vội vàng chạy đến bên cạnh Kiệt Tùng.
"Anh dám ra tay với kỵ sĩ của toà án thứ bảy!" Nữ kỵ sĩ kia lạnh giọng quát.
"Cô có bệnh à. Chẳng lẽ chỉ có các người được phép ra tay với tôi, còn tôi thì không thể đánh trả sao?" Đường Tuấn khinh bỉ liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346237/chuong-1477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.