Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Phương Thì Tích chọt biến, nhưng sau đó lại dùng một giọng điệu như có thể nắm chắc tất cả: "Cậu có giác quan rất mẫn cảm, nhưng cậu quá cuồng vọng, biết mà vẫn dám để tôi thúc dục kiếm phù. Tấm kiếm phù này là do sư phụ đưa cho tôi, bên trong có chứa một đòn tấn công của ông ấy, tuy rằng chỉ có một nửa thực lực nhưng cũng đủ để giết chết loại Nguyên Đan màu xám như cậu.”



Dứt lời, Phương Thì Tích lập tức xòe tay ra, một lá bùa bằng giấy có hình dạng như thanh kiếm từ từ bay lên trong lòng bàn tay ông ta. Một bóng người từ trong lá bùa hiện ra, là một người đàn ông thoạt nhìn chỉ có bốn năm mươi tuổi, người đó mặc quần áo thời xưa, hai tay chắp sau lưng, nhưng giữa hai tròng mắt lại lộ ra một loại cảm giác tang thương vì đã trải qua nhân thế ấm lạnh.



"Đây là Phong Hà Chiêu! Ông ta không chết.” Long Vương nhìn thấy bóng người này liền biến sắc hô lên thất thanh.





"Đúng vậy. Sư phụ của tôi là Phong Hà Chiêu của ba trăm năm trước.” Phương Thì Tích ngạo nghễ nói.



Long Vương khiếp sợ nhìn Phương Thì Tích, cuối cùng ông ta cũng hiểu được kẻ này dựa vào đâu mà kiêu ngạo như vậy?







Hai kẻ Phong Hà Chiêu cùng với Hàn Nhật Long là hai người có Hậu Thiên Đạo Thể đã tồn tại từ ba trăm năm trước. Năm đó Hàn Nhật Long cơ hồ vô địch thiên hạ, Phong Hà Chiêu cũng từng bại trong tay ông ta. Nhưng cuối cùng Hàn Nhật Long vẫn không thể đột phá cảnh giới, nhưng Phong Hà Chiêu lại là người đầu tiên đột phá tới Thần Hải, sau đó đánh bại Hàn Nhật Long rửa sạch mối nhục xưa.



Về sau thực lực của Phong Hà Chiêu càng ngày càng mạnh, cơ hồ trở thành người mạnh nhất thời đại đó, được người ta xưng là Kiếm Thần. Lại sau nữa, nghe nói Phong Hà Chiêu muốn đột phá Nguyên Đan nên bắt đầu bế quan. Từ đó về sau không nghe được tin tức của ông ta nữa, không nghĩ tới đã qua ba trăm năm mà ông ta vẫn còn sống, hơn nữa còn đột phá cảnh giới Nguyên Đan.



"Đường Tuấn, chỉ sợ cậu còn không biết sự chênh lệch giữa Nguyên Đan màu xám và Nguyên Đan màu bạc nhỉ. Mười Nguyên Đan màu xám như cậu cũng không phải là đối thủ của sư phụ tôi.” Phương Thì Tích cười nhạo: "Có thể chết dưới kiếm phù là niềm vinh hạnh lớn nhất đời cậu đó."



"Kiếm."



Hư ảnh của Phong Hà Chiêu chỉ nói một chữ.



Vô số cây cối ở núi Dũng Quyết bỗng nhiên rời khỏi mặt đất, đồng loạt bắn về phía Đường Tuấn, mỗi một nhánh cây ngọn cỏ đều ẩn chứa kiếm khí kinh người. Phong Hà Chiêu không hổ là Kiếm Thần của ba trăm năm trước, tu vi kiếm thuật đã đạt tới trình độ tay không kiếm nhưng trong lòng có kiếm.



Hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm khí, mỗi một thanh đều có thể khiến một cảnh giới Thần Hải bình thường trọng thương.



"Hỗn Độn."







Đường Tuấn vung tay một cái, trên bầu trời xuất hiện một bàn tay lớn bằng sân bóng đá ầm ầm hạ xuống, va chạm trực tiếp với ngàn vạn kiếm khí kia.







"Ai thắng?" Long Vương vô cùng kích động trước cảnh tượng này.







"Không hay rồi." Biểu tình đắc ý trên mặt Phương Thì Tích bỗng nhiên cứng đờ.







Long Vương nhìn lại thì thấy giữa hai đầu lông mày của Phương Thì Tích bỗng xuất hiện một cái lỗ đang chảy máu đầm đìa, lỗ thủng ấy chỉ lớn bằng đầu ngón tay.







Giữa sân, kiếm khí với bàn tay khổng lồ cũng chấm dứt tình cảnh giằng co. Đường Tuấn ngạo nghễ đứng thẳng, lạnh lùng nhìn Long Vương.







Rầm.







Phương Thì Tích ngã xuống đất, vừa rồi Đường Tuấn dùng một đòn Phân chia m Dương đã cắt đứt tất cả sự sống của ông ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.