Chương trước
Chương sau
"Cho dù chỉ có một nửa thực lực thì mấy người cũng không phải đối thủ của tôi. Muốn đánh thì đánh.” Đường Tuấn không hề sợ hãi.



Trên bầu trời, những đám mây đen bắt đầu chuyển động không ngừng, có vẻ sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.



"Phương Thì Tích, anh xông lên, chúng tôi kèm sau cho anh." Long Vương trầm giọng nói. Trong ba người, tốc độ ra tay của Phương Thì Tích nhanh nhất, có thể khống chế được Đường Tuấn trong thời gian ngắn nhất. Bọn họ cũng rất sợ Đường Tuấn phát điên, kéo bọn họ vào phạm vi của lôi kiếp.





"Được." Phương Thì Tích gật đầu.



Vụt.







Vừa dứt lời, kiếm đã ra khỏi vỏ. Một đường kiếm sáng lóa xẹt qua không trung, tựa như sấm sét giáng xuống. Trong đường kiếm còn mang theo một cảm giác tuyệt đẹp mà thê lương, thoáng qua liền biến mất.



"Đây là thuật tấn công bằng kiếm mạnh nhất của Phương Thì Tích, Phương Hoa! Nghe nói đường kiếm này của Phương Thì Tích có thể biến hóa hơn một trăm lần trong nháy mắt, được xưng là kiếm thuật nhanh nhất dưới cảnh giới Nguyên Đan. Phương Thì Tích không biết học từ ai mà có thể luyện thành đòn kiếm kinh khủng như vậy.” Long Vương chớp mắt, nhìn ánh kiếm tỏa ra rợp trời, đồng thời thầm nghĩ trong lòng. Tuy trong tay ông ta có Nghịch Lân, có được năng lực tình báo mạnh nhất nhưng vẫn không thể biết sư phụ của Phương Thì Tích là ai?



Cơ hồ trong nháy mắt, kiếm của Phương Thì Tích đã tiến tới trước mặt Đường Tuấn. Mũi kiếm như tia chớp rạch ngang trời, như muốn chém giết cả Tiên Nhân.



Đối diện với đòn tấn công này, Đường Tuấn chỉ vươn hai ngón tay ra, "đinh" một cái, hai ngón tay Đường Tuấn liền kẹp được lưỡi kiếm của Phương Thì Tích.



"Phương Thì Tích? Kiếm thuật nhanh nhất, tôi thấy còn chậm hơn cả ốc sên kìa. Không bằng đổi tên gọi là Phương Ốc Sên đi.” Đường Tuấn búng tay, một luồng lực đáng sợ truyền qua lưỡi kiếm, Phương Thì Tích vẫn cầm kiếm trên tay, cả người cả kiếm liền lui về sau năm bước.



"Sao lại vậy được?” Cậu ta đỡ đòn này mà không dùng chân khí. Đòn này đủ để đánh bại Nhân Tiên và người tu luyện nửa bước Nguyên Đan.” Trương Tín Triết mở to hai mắt, không thể tin được cảnh tượng trước mắt này.



Long Vương cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.





Đòn vừa rồi, kể cả khi bọn họ ở trạng thái đỉnh cao cũng phải dồn hết tinh thần để chống lại. Nhưng Đường Tuấn thậm chí không dùng chân khí mà chỉ dựa vào thân thể lực liền tóm được lưỡi kiếm, thậm chí còn đẩy Phương Thì Tích phải lùi về sau.







Đây thật sự là một nửa thực lực của cậu ta sao?







Cơn giận của Phương Thì Tích ầm ầm dâng lên. Đường Tuấn lại dám nói ông ta ra chiêu còn chậm hơn cả ốc sên, làm sao ông ta chịu được?







"Cùng nhau xông lên đi."







Đường Tuấn nhìn ba người, lạnh lùng nói.







Long Vương, Trương Tín Triết, Phương Thì Tích liếc nhau một cái, sau đó đồng thời ra tay.







Long Vương thúc dục Pháp kiếm Chân Võ, ảo ảnh của một con rùa đen lập tức hiện ra trên đỉnh đầu của ông ta. Con vật này đầu rắn thân rùa, sinh ra một lực lượng khủng bố vô hình trên không trung trấn áp Đường Tuấn.




Tru Tà Thần Tinh Xích trong tay Trương Tín Triết tỏa sáng rực rỡ, một biển sao bao la bao phủ quanh người ông ta, lực lượng vũ trụ hội tụ lại làm cho ông ta tựa như một vị thần linh có thể khống chế sao trời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.