Song giờ đây, công phu bồi dưỡng phẩm chất đức hạnh của Diệp Thanh Phương đã tiến bộ kha khá, tuy trong lòng thầm hận, nhưng ngoài mặt lại giả vờ tươi cười, khiến người ta không nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm anh ta.
"Ngài Tống, tổng giám đốc Tần, tôi đã sai người đặt tiệc rượu ở Thụy Khê Lâu rồi, chúng ta đến đó vừa ăn cơm vừa bàn thủ tục hợp tác cụ thể nhé." Diệp Thanh Phương cười nói: "Tổng giám đốc Tần, tôi đã dặn người chọn kỹ lựa khéo mấy em nữ sinh đại học để phục vụ riêng cho ngài, hy vọng ngài có thể hài lòng."
Trong lúc nhất thời, Tần Hiếu Minh mặt mày hớn hở, vỗ vai Diệp Thanh Phương, nói: "Diệp Thanh Phương, cậu làm khéo lắm, rất tốt. Nếu có cơ hội, tôi sẽ khen cậu đôi câu thay cậu với thầy tôi nhé."
"Tần Hiếu Minh, em bớt phóng túng lại một chút đi. Đây không phải Đông Nam Á, mà là Việt Nam ngọa hổ tàng long." Tống Tử Phong nhăn mày, lên tiếng nhắc nhở.
"Không sao đâu sư huynh à. Anh cũng nghe thấy rồi đấy, chẳng qua là mấy nữ sinh viên đại học, không có ô dù gì, chơi một chút cũng không xảy ra chuyện gì đâu. Em nghe nói bây giờ có rất nhiều nữ sinh viên đại học chủ động đi tiếp khách vì một cái điện thoại hoặc một chiếc túi hàng hiệu ấy mà, cùng lắm thì đến lúc đó em cho riêng mấy nghìn đồng tiền là được." Tần Hiếu Minh cười hì hì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346185/chuong-1425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.